Chương 62: Trả Lại Gấp Trăm Lần
Chương 62: Trả Lại Gấp Trăm LầnChương 62: Trả Lại Gấp Trăm Lần
"Thanh Nghiên, cô đợi một lát."
Từ Kiều Kiều xoay người về phòng, khi ra ngoài thì đưa giỏ tre trong tay cho Lục Thanh Nghiên.
"Đây là?"
Lục Thanh Nghiên không nhận, lắc đầu: "Tôi không thể nhận được."
"Đây là bánh dày mẹ tôi mới làm cô mang về nếm thử đi. Trong này còn có năm quả trứng gà, cô đều mang về cả đi."
Từ Kiều Kiều đưa giỏ tre cho Lục Thanh Nghiên, không cho cô từ chối.
"Nếu không có cô, tôi đã không còn tính mạng, đã sớm muốn cảm ơn cô nhưng vẫn luôn không có cơ hội, quà cảm ơn ít mong cô đừng ghét bỏ."
Nói đến như vậy Lục Thanh Nghiên không nhận không được, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy.
Nhìn cô nhận lấy, lúc này Từ Kiều Kiều mới nở nụ cười: "Hai ngày nữa Xuyên Tử nhà tôi làm tiệc đầy tháng, cô nhất định phải đến đấy nhé."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, vừa nghe tên Xuyên Tử này cô không nhịn được khóe miệng giật giật.
"Cô cầm được đồ không? Có cần tôi cầm về giúp cô không."
Từ Kiều Kiều nhận lấy giỏ tre, lại hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Không sao, tôi cầm được."
"Để tôi cầm qua giúp cô, thuận tiện lát nữa cầm rổ về."
"Được rồi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Từ Kiều Kiểu là người thích nói chuyện, Lục Thanh Nghiên thì an tĩnh nghe cô ấy nói chuyện.
"Cẩu Đản cháu đừng dọa bà nội, cháu làm sao vậy?"
"Cẩu Đản, mau tỉnh lại nhìn mẹ và cha đi."
Mấy bóng dáng chạy ra khỏi nhà.
Trần Phú Cường cha của Cẩu Đản ôm Cẩu Đản hoảng loạn không biết nên làm gì bây giờ.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Một số người mới tan làm vây quanh tiến lên, vừa thấy Cẩu Đản ngất đi thì ai ui mêt tiếng. "Cha Cẩu Đản mau bảo Thanh Nghiên khám xem."
Một thím mắt sắc thấy được Lục Thanh Nghiên đi từ xa tới.
"Thanh Nghiên, cô mau khám cho Cẩu Đản nhà tôi xem, thằng bé làm sao ấy?"
Miêu Hồng Hà khóc đến đôi mắt sưng lên, bóng dáng mập mạp chạy về phía Lục Thanh Nghiên.
Vương Kim Nga không quá muốn Lục Thanh Nghiên chữa trị cho Cẩu Đản nhà bà ta.
Bà ta không tin y thuật của Lục Thanh Nghiên, sợ Lục Thanh Nghiên chữa ra bệnh gì đó.
Hiện giờ cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể trông cậy vào Lục Thanh Nghiên.
"Lục Thanh Nghiên, cô cần phải chữa khỏi cho Cẩu Đản nhà tôi, nếu không tôi không để yên cho cô."
Đến lúc này Vương Kim Nga còn không có não uy hiếp Lục Thanh Nghiên.
"Vương Kim Nga, bà nói cái gì thế, bà như thế Thanh Nghiên chữa bệnh kiểu gì?"
Trương Quế Hương không nhìn nổi, mấy thím khác cũng gật đầu.
Mấy người cùng tuổi với Vương Kim Nga khuyên Vương Kim Nga:
"Quế Hương nói đúng đấy, Kim Nga bà nên nói chuyện hẳn hoi, hiện giờ các bà chỉ có thể dựa vào Thanh Nghiên."
Trần Phú Cường ôm Cẩu Đản không nói lời nào, vươn tay kéo áo Vương Kim Nga.
Trong lòng không nhịn được oán trách mẹ mình khiến nhiều người tức giận.
Vương Kim Nga bị người ta chỉ trích, gương mặt già đỏ bừng lên.
Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, liếc nhìn Cẩu Đản.
Cẩu Đản người đầy mẩn đỏ ngất trong lòng Trần Phú Cường, gương mặt nhỏ trắng bệch.
Nhìn xem, cô đã nói sẽ khiến bọn họ trả lại gấp trăm lần mà!
Kẹo cũng không phải là thứ ăn ngon như vậy, bên trong đã sớm bị cô cho thuốc vào.
Dược hiệu trong kẹo sẽ phát tác vào hai ba ngày sau. Nhìn khủng bố, nhưng sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.
"Thanh Nghiên đừng nghe mẹ tôi nói linh tỉnh, cô mau khám cho con trai tôi đi."
Miêu Hồng Hà không ngừng chảy nước mắt, tiến lên muốn kéo Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên tránh đi bàn tay đen như mực của Miêu Hồng Hà: "Tôi sẽ qua đó khám, mấy người đưa đứa bé trở về nằm đi."
"Được được."
Trần Phú Cường vội ôm Cẩu Đản trở về nhà.
Lục Thanh Nghiên bước vào nhà Vương Kim Nga, sân còn tính sạch sẽ, đều là công lao của Bảo Nhi.
Đi theo Trần Phú Cường vào phòng của anh ta và Miêu Hồng Hà.
Mới bước vào đã ngửi thấy mùi hôi nách gay mũi, hun đến Lục Thanh Nghiên suýt nữa không nhịn nổi nôn ra.
Ánh mắt nhìn thấy căn phòng dơ bẩn của hai vợ chồng Trần Phú Cường xong, Lục Thanh Nghiên thực sự tràn ngập ghét bỏ cả nhà này.
Nghèo là một chuyện, không thích sạch sẽ là chuyện khác.
Trần Phú Cường biết phòng mình dơ bẩn, có chút không có mặt mũi gặp người.
Anh ta không cần mẫn, Miêu Hồng Hà cũng không phải người thích sạch sẽ, cho nên mới khiến trong nhà lung tung rối loạn.
"Trời ơi, Phú Cường, phòng của cháu có thể cho người ở sao?"
Có thím theo tiến vào, kêu lên sợ hãi.