Chương 86: Tính Kế Và Tính Kế Ngược Lại
Chương 86: Tính Kế Và Tính Kế Ngược LạiChương 86: Tính Kế Và Tính Kế Ngược Lại
"Chuyện gì?"
Thấy Trần Ni không đi, Trần vô lại em không kiên nhẫn mở miệng.
Trần Ni hơi sợ chú hai cả ngày không làm việc đàng hoàng, gây chuyện sinh sự.
Vì đạt thành mục đích của mình, chỉ có thể chịu đựng.
"Chú hai, có phải chú muốn cưới Lục Thanh Nghiên hay không?"
Trần vô lại em nhìn chằm chằm Trần Ni: "Có cưới hay không liên quan gì tới cháu?"
"Chú hai, cháu cảm thấy Thanh Nghiên rất thích hợp làm thím hai của cháu."
Trần Ni nở nụ cười, tiếp tục nói.
"Chú không ở trong đội nên không biết, mọi người đều nói Lục Thanh Nghiên rất có tiền."
"Nếu chú có thể cưới cô ta về nhà, tiền và nhà ở của cô ta không phải đều là của chú sao?"
Trần vô lại em nghe thấy thế, tim ngứa ngáy: "Cháu cho rằng muốn cưới là cưới được sao?"
Hôm nay anh ta bị nhục nhã còn chưa đủ à?
"Chú hai, ban ngày không được chúng ta có thể thử buổi tối mà!"
"Cháu muốn nói..."
Trần vô lại em không phải kẻ ngu, làm nhiều chuyện xấu nên anh ta nhanh chóng hiểu ý Trần Ni.
Không nhìn ra cháu gái mình còn ít tuổi đã độc ác như vậy, đúng là không hổ là người Trần gia anh ta.
"Vậy buổi tối chú đi, đến lúc đó cô ta chính là của chú."
Trần vô lại em cười xấu xa, giống như kế hoạch đã thành công.
Đôi mắt Trần Ni đỏ bừng, đỏ là hưng phấn gây ra.
Cô ta chán ghét Lục Thanh Nghiên, chán ghét cô cao cao tại thượng.
Đợi chú hai thành công, cô ta đợi Lục Thanh Nghiên quỳ rạp trên đất bị đánh đến thê thảm xin tha.
Bóng đêm chậm rãi buông xuống, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, ve ở trên cây kêu to. Ban đêm thập niên 70 không có giải trí gì, bận rộn cả ngày các thôn dân đã sớm lên giường đi vào giấc ngủ.
Lục Thanh Nghiên mặc quần áo màu đen thoải mái, mở cửa đi ra ngoài, im lặng tới gần nhà Trần Ni.
Ban ngày cô đặc biệt nghe ngóng chuyện về Trần gia từ chỗ thím Quế.
Ông bà nội của Trần Ni vốn sinh được sáu đứa con.
Từ sau nạn đói chỉ còn hai anh em Trần vô lại em.
Mấy năm trước hai ông bà qua đời, theo lý mà nói cha mẹ qua đời, hai anh em nân chia nhà.
Có thể là Trần vô lại em ở bên ngoài kiếm lời chút tiền, cả nhà Trần vô lại anh vẫn sống cùng một chỗ với Trần vô lại em.
"Chú hai, chú nhất định phải cẩn thận. Đợi chú đi vào một lát, cháu sẽ gọi người."
Lục Thanh Nghiên mới đi tới gần Trần gia, thì nghe thấy góc tường cách đó không xa có người đang nói chuyện.
Lại cẩn thận lắng nghe, đúng là Trần Ni vẫn luôn không hợp với cô đang tính kế cô.
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên lạnh như băng, cười mỉa.
Một cái gậy bóng chày được Lục Thanh Nghiên lấy từ trong không gian ra, cô lặng lẽ tới gần hai người.
"Biết rồi, nhớ làm theo kế hoạch."
Trần vô lại em không kiên nhẫn cắt ngang lời Trần Ni.
Nhìn bốn phía một lát, tâm trạng không tệ huýt sáo.
Nghĩ tới lát nữa Lục Thanh Nghiên nằm dưới người mình, lộ ra dáng vẻ kiều mị, nhiệt độ cơ thể của anh ta tăng lên không ít.
Trần vô lại em lại chà xát tay, đáng khinh cất bước.
Trong bóng đêm, gậy bóng chày đánh lên sau gáy Trần vô lại em, đánh không phát ra âm thanh.
Trần vô lại em trợn to mắt, ngất đi.
Trần Ni nghe thấy phía sau truyền tới âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Khi đang định nói chuyện, không đợi cô ta mở miệng sau gáy tê rần, cũng ngất theo. Cô lại ống tiêm và thuốc gây mê trong không gian ra, lần lượt tiêm cho hai người.
Cho Trần vô lại em và Trần Ni vào không gian, Lục Thanh Nghiên chạy về phía ngọn núi.
Cô ghét bỏ ném hai người tới chỗ chân núi hẻo lánh.
Lục Thanh Nghiên lấy đèn pin ra, dùng sức đá chân hai người.
"Lá gan đúng là lớn, dám tính kế tôi!"
Lục Thanh Nghiên cảm thấy may mắn tối nay mình chủ động ra tay, mới có thể phát hiện hai người tính kế mình.
Nếu không thực sự bị Trần vô lại em tiến vào nhà mình, cho dù không xảy ra chuyện gì thanh danh của cô cũng bị hủy hoại.
Ngồi xổm xuống, Lục Thanh Nghiên cầm đèn pin chiếu lên gương mặt đen vàng của Trần Ni.
Vết thương trên trán Trần Ni vẫn luôn không khỏi, thịt bên trong lộ rõ, dữ tợn khó coi.
Có lẽ là gần đây bị Lục Thanh Nghiên đả kích cô ta trông xấu, còn cắt mái bằng dày nặng.
Giống như làm như vậy thì người khác không biết.
"Vốn dĩ không đặt vai hề nhảy nhót như cô vào trong lòng, không nghĩ tới cô ác độc như vậy."