Chương 94: Cô Lên Núi Là Muốn Nhặt Củi Sao
Chương 94: Cô Lên Núi Là Muốn Nhặt Củi SaoChương 94: Cô Lên Núi Là Muốn Nhặt Củi Sao
Chóp mũi của Thẩm Nguyệt hơi chua xót, gật đầu thật mạnh: "Được!"
Một người vừa mới quen lại có thể đối xử tốt với cô ấy như vậy.
Người nhà của cô ấy thì vẫn luôn bức cô ấy, thực sự là bi ai.
"Cô lên núi là muốn nhặt củi sao?"
Thấy trong sọt của Lục Thanh Nghiên chỉ có củi, Thẩm Nguyệt chủ động giúp đỡ.
Rất nhanh trong sọt của Lục Thanh Nghiên đầy củi.
"Ồ, vậy mà nơi này có trứng gà rừng, vận may ngày hôm nay của tôi thật tốt."
Trong lúc vô tình Thẩm Nguyệt vén một bụi cỏ ra.
Ngoài ý muốn phát hiện vậy mà có ổ trứng gà rừng, đếm cẩn thận có 12 quả.
"Trứng gà này, ngày mai khi họp chợ sẽ bán."
Thẩm Nguyệt thật cẩn thận đặt trứng gà vào giỏ tre, lại lấy 4 quả trong 12 quả trứng gà ra.
"Cô nhận mấy quả này đi, không được từ chối."
Thẩm Nguyệt đưa trứng gà tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, còn ra vẻ hung dữ cố chấp muốn Lục Thanh Nghiên nhận lấy.
Lúc này Lục Thanh Nghiên sảng khoái nhận lấy, lấy ra bảy tám cái kẹo sữa.
"Tôi nhận lấy trứng gà, cô cũng phải nhận lấy kẹo đấy."
Thẩm Nguyệt trợn to mắt, nhìn kẹo sữa Lục Thanh Nghiên nhét vào tay mình, tay run nhè nhẹ.
"Kẹo quá đắt, tôi không thể nhận."
"Đây là tôi tặng cho em trai cô, không phải cho cô, cô không được từ chối."
Thẩm Nguyệt cầm chặt kẹo sữa trong tay, đôi mắt ửng đỏ.
Cô ấy từng đứng phía xa nhìn em trai, đôi mắt tràn ngập chờ mong nhìn chằm chằm người khác ăn kẹo.
Thẩm Nguyệt biết cậu bé rất muốn ăn, nhưng cô ấy không có tiền, cũng không có phiếu mua cho cậu bé.
"Vừa rồi tôi nghe cô nói họp chợ, không phải là không mua bán tư nhân sao? Vì sao còn có thể họp chợ?"
Lục Thanh Nghiên hỏi ra nghỉ ngờ của mình.
"Chợ là trải qua phía trên đồng ý, mỗi tháng một lần, ở đại đội Hồng Kỳ sát bên."
"Bên trong chợ không thể giao dịch lương thực, có thể giao dịch một ít đồ dùng hàng ngày."
Thẩm Nguyệt giải thích cho Lục Thanh Nghiên.
"Ngày mai chính là ngày họp chợ, cô có muốn đi cùng tôi không?"
"Được!"
Lục Thanh Nghiên còn chưa biết nhiều về thập niên 70.
Dù sao rảnh rỗi cũng muốn đi xem.
"Vậy sáng sớm ngày mai tôi tới tìm cô."
Thẩm Nguyệt lộ ra tươi cười, ước định với Lục Thanh Nghiên.
"Thẩm Nguyệt."
Giọng nói của Thẩm Lâm truyền từ xa tới gần.
Thẩm Nguyệt và Lục Thanh Nghiên quay đầu lại nhìn.
Thẩm Lâm đạp một chiếc xe đạp mới tinh, âm thanh đỉnh đinh vang vọng gần đây.
"Anh mua à?"
Thẩm Nguyệt tò mò tiến lên sờ một lát, vẻ mặt hâm mộ.
Thẩm Lâm ngửa cao đầu: "Đương nhiên."
"Anh lấy đâu ra tiền thế?"
Thẩm Nguyệt trừng Thẩm Lâm, ước gì có thể nhìn thấu anh ta.
"Tôi lấy đâu ra tiền, liên quan gì tới cô? Cô cũng không phải vợ tôi."
Thẩm Lâm không khách sáo nhe răng trợn mắt.
Thẩm Nguyệt vừa nghe thấy những lời này của anh ta, lập tức đỏ mặt, muốn tiến lên đánh Thẩm Lâm.
Lục Thanh Nghiên ở một bên không nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên.
Vừa rồi khi Thẩm Nguyệt hỏi Thẩm Lâm, trong mắt Thẩm Lâm lóe lên gì đó.
Nghĩ tới từng gặp Thẩm Lâm và Chu Cảnh Diên ở thành phố, Lục Thanh Nghiên đoán hai người này nhất định làm gì đó. Một chiếc xe đạp không cần phiếu, ít nhất cũng phải trên 200.
Đây không phải là thứ người bình thường có thể mua được.
Chẳng lẽ bọn họ...
Cũng lăn lộn ở chợ đen?
"Sao hôm nay anh Diên không đi cùng anh?"
Thẩm Nguyệt thuận miệng hỏi.
Thẩm Lâm chính là tùy tùng của Chu Cảnh Diên, rất ít khi thấy bọn họ không ở bên cạnh nhau.
"Cả ngày nay tôi đã không gặp anh Diên, hình như có việc đi ra ngoài."
Thẩm Lâm cũng không biết Chu Cảnh Diên đi đâu, sáng sớm anh ta tới gõ cửa thì không có ai.
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên khẽ nhấp nháy, không nói chuyện.
"Lên xe đi, tôi chở cô về nhà."
Vỗ ghế sau xe, Thẩm Lâm cười hì hì mở miệng.
"Không cần, tôi tự mình trở về."
Thẩm Nguyệt không bị điên, nếu cô ấy dám ngồi xe của Thẩm Lâm trở về trong đội, không biết sẽ bị đám người lắm miệng kia nói linh tỉnh thế nào.
"Không ngồi thì thôi."
Thẩm Lâm hừ một tiếng.
Chào hỏi với Lục Thanh Nghiên xong, anh ta đạp xe lẩm nhẩm hát rời đi.
"Đắc ý gì chứ, sớm muộn gì cũng có ngày tôi mua một chiếc xe."
Sau khi Thẩm Lâm rời đi xong, Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói lời tàn nhẫn.
Lục Thanh Nghiên gật đầu tán thành: "Tôi tin tưởng cô."
"Tôi cũng tin tưởng bản thân."
Khi Thẩm Nguyệt nói những lời này, nói vô cùng chột dạ.
Một chiếc xe đạp không rẻ, đời này cô ấy có mua nổi hay không, vẫn là vấn đề lớn.