Chương 100: Mứt
Cổ Đại Mai thử suy nghĩ một chút nói: “E là anh ấy nhận được cái này nên muốn gửi đến cho chúng ta cải thiện bữa ăn? Dù sao thì gạo nếp này cũng là đồ tốt đó.”
Cô ta nhìn gạo nếp, nuốt nước miếng một cái.
Gạo nếp này dù thế nào đi nữa cũng chính là lương thực loại tốt, ăn rất ngon.
Từ Toa kiên định chỉ vào một góc gạo nếp đã mọc ra nấm xanh, nói: “Vậy cả cái này thì sao? Cũng ngon ư? Ăn vào không bị độc chết à?”
Bà Từ và Cổ Đại Mai trăm miệng một lời: “Chắc chắn là không.”
Bà Từ: “Không có ăn mới độc chết.”
Cổ Đại Mai: “Khi còn nhỏ mợ ăn cả vỏ cây cũng chưa chết, cái này dù có mọc nấm xanh thì vẫn là gạo nếp.”
Bà Từ: “Được rồi, cất đi, lúc mùa màng không tốt, có khi cái này sẽ có tác dụng.”
Từ Toa: “... À.”
Cô thật phục ba ruột của mình mà.
Cái bọc hàng này sở dĩ nặng là vì những viên gạch gạo nếp kia, những thứ khác đều là mứt, mấy loại đồ ăn vặt linh tinh. Mấy thứ này cũng không nặng, Từ Toa cầm lấy một viên mứt bỏ vào miệng.
Ôi.
Trong khoảnh khắc ăn vào, ngũ quan của cô đều tập hợp khẩn cấp.
Chua, ê cả răng, chua đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều nhảy múa trên sân rộng.
Từ Toa: “... Ôi ba của con, ba con thật đúng là...”
Nhất thời Từ Toa không thể nào miêu tả được.
Bởi vì không cách nào hình dung.
Cô nói: “Ba cháu đúng là một người đặc biệt, vô cùng kỳ lạ.”
Chỉ có thể đánh giá như vậy thôi.
Từ Toa hào phóng lấy mứt ra nói: “Mọi người nếm thử đi.”
Mấy người cùng cầm lấy, là người lớn nên bà Từ vẫn hiểu Từ Hồng Vĩ một mức nhất định. Bà chần chừ một chút nói: “Ngon không?”
Từ Toa chớp mắt nói: “Bà thử xem.”
Bà Từ: “Nhìn vẻ mặt này của cháu thì có vẻ không ngon, nhưng mà cứ thử xem.”
Bà Từ cẩn thận cắn nhẹ: “Ôi trời miệng của tôi.”
Từ Toa phì cười, bà ngoại cô có thể làm động tác bay lên.
Từ Toa: “Ăn từ từ, à đúng rồi, có thể mợ sẽ có thai, đợi lúc mợ có thai thì không chừng sẽ rất thích ăn chua đó.”
Cổ Đại Mai: “...”
Ngay cả một người tiết kiệm như cô ta cũng hận không thể lập tức vứt mứt này đi.
Nếu như cô ta thật sự có thai thì có điên mới chịu ăn thứ này.
Thứ này còn không bằng vỏ cây.
Ít nhất thì vỏ cây cũng không chua như vậy.
Từ Toa tiếp tục lẩm bẩm: “Xem cái túi này là gì.”
Từ Toa mở túi ra.
Bên trong ngập tràn đặc sản vùng núi, hạnh nhân, hạt óc chó, hình như còn một số thứ khác.
Từ Toa cũng không xem hết là có gì, trái lại tìm thấy một lá thư trong đó đầu tiên.
Ừm, bạn xem đi, đây mới là hành động bình thường chứ.
Nếu đã gửi đồ bằng đường bưu điện thì sao lại không gửi thư.
Quả nhiên túi này là do chiến hữu của mẹ Từ Toa gửi qua bưu điện đến. Nhưng mà túi lớn như vậy, không phải một người có thể gửi bưu điện sang mà là một nhóm người.
Nói ngắn gọn là mẹ của Từ Toa đã mất, tất cả mọi người nghe nói Từ Toa chịu ấm ức về quê, cũng hiểu nguyên nhân. Bọn họ khá đau lòng cho cô gái nhỏ này, nên muốn gửi chút đồ an ủi cô, nhưng mà chỗ của họ có ít tài nguyên, vậy nên những chiến hữu cùng ban với mẹ cô cùng góp một khoản tiền cho một người chiến hữu vì bị thương mà giải ngũ ở quê mua những đặc sản vùng núi này. Thư không hề dài, ngoại trừ nói rõ nguồn gốc của những thứ này, mặt khác chính là cổ vũ Từ Toa, mong là cô có thể lấy lại tinh thần, sống tốt.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ của Từ Toa mất, ba cô tham gia quân ngũ, cô sống với bà ngoại. Tuy rất hạnh phúc nhưng mà thật sự cô chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của người lạ. Bây giờ nhất thời cô cảm nhận được tình cảm ấm áp, cảm giác này không thể nói thành lời.
Từ Toa nhìn những thứ này, nghĩ đến việc mọi người đều khó khăn nhưng vì động viên cô mà chịu bỏ tiền dành dụm ra, thật sự là có cảm giác không thể diễn tả được.
Từ Toa đọc bức thư này, nhất thời yên lặng.
Cô nhẹ nhàng nói: “Họ thật đáng ghét, khiến mũi của cháu cay quá.”
Cô ngửa đầu không để cho nước mắt rơi xuống, nói: “Thật là những người xấu.”
Cô còn lâu mới cảm động.
….
Từ Toa, một cô gái bình thường chẳng có gì đáng nói.
Logic của cô chính là, bạn đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ đối xử tốt với bạn.
Nếu như bạn đối xử với tôi không tốt, tôi sẽ hắt phân chó trước cửa nhà bạn.
Chính là logic đơn giản dễ hiểu như trùng đơn bào vậy, cũng chẳng còn cách nào khác, lúc 15 - 16 tuổi không bay nhảy theo ý thích của bản thân, đợi tới khi 24 - 25 tuổi bước vào xã hội đáng sợ, sẽ chẳng bao giờ có người cho bạn cái quyền tùy hứng như vậy nữa. Đợi tới khi 34 - 35 tuổi, trên có người già, dưới có con nhỏ, vậy thì càng không thể làm gì được nữa.