Chương 103: Trình tự
Từ Toa nhanh chóng đem mấy túi đó kéo ra ngoài, vừa kéo ra, lại càng kinh ngạc hơn, bên trong còn có một bọc cải muối chua lớn. Thực ra bên này đã không có điện từ lâu rồi, nhưng mà cải muối chua vẫn còn ngon lành như cũ, nhìn qua hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Thực ra trước đây Từ Toa đã phát hiện ra, mặc dù thành phố Giang Hải đã biến thành “không gian” của cô, nhiệt độ thấp tới mức đông cóng cả người, cũng chẳng có nước có điện, thế nhưng dường như nơi này đã đi vào trạng thái đứng im vậy, tất cả mọi thứ đều duy trì ở trạng thái trước khi biến mất, hoàn toàn không có dấu hiệu hư hỏng.
Mấy ngày trước Từ Toa có đến nhà bà Vương hàng xóm tìm “bảo vật”, nhìn thấy trên bàn có nửa cái màn thầu đang ăn giở, bởi vậy, màn thầu vậy mà một chút cũng không bị hỏng.
Đương nhiên, Từ Toa cũng chẳng cầm đi.
Từ Toa cất xong dưa muối, lại thu hoạch được mười mấy quả trứng gà trong tủ lạnh, Từ Toa vui vẻ cầm chúng cất hết vào túi.
Con gà mái già nhà họ, lại có thể một ngày đẻ hai trứng được rồi.
Từ lần trước trứng gà của cô dùng hết, con gà trong nhà lại khôi phục dáng vẻ mỗi ngày một quả trứng như ban đầu, bà ngoại và Cổ Đại Mai đều không ít kêu than, bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy, Từ Toa cảm thấy, cuộc sống vinh quang của gà mẹ lại sắp bắt đầu rồi.
Trong tủ lạnh ngoại trừ có cải muối với trứng gà ra, còn có một bao nhỏ bột ngô, còn thêm cả một túi bánh nang.
Cũng bởi vì nếm thử lại ói ra, cho nên Từ Toa cũng chẳng cho vào miệng.
Đây là.... bánh nang?
[Bánh nang: món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, Trung Quốc.]
Cũng phải nói rằng, Từ Toa biết thứ này, cũng là bởi vì năm ngoái nơi này của bọn họ có một quán ăn Tân Cương nhỏ, trong đó cũng có bán bánh nang, Từ Toa đem tất cả mấy thứ này cùng nhét hết vào túi. Còn về chuyện chênh lệch nhiệt độ, Từ Toa ngược lại chẳng chút lo lắng gì. Đừng cho rằng mấy thứ này đang để trong tủ lạnh, nhưng thật ra, bây giờ cũng chẳng có điện rồi.
Vì thế mặc dù gọi nó là “tủ lạnh”, nhưng thực chất, nó cũng chỉ như những chiếc tủ bình thường khác, cũng chỉ là một nơi cất giữ đồ đạc mà thôi.
Bởi vì ở bên này tìm được không ít bảo bối, Từ Toa lại càng lục lọi kỹ càng hơn một chút, vậy mà lại có thể tìm thấy một túi nho khô ở trong tủ đầu giường phòng ngủ, Từ Toa vui vẻ cất vào. Một túi nho khô nhỏ này tuy rằng không nhiều, nhưng mà niềm vui của tìm bảo bối, không phải đơn giản là bởi vì tìm thấy thứ gì đó hay sao.
Chuyện này vốn dĩ chính là vui vẻ.
Rốt cuộc có thể tìm thấy đồ hay không, có thể tìm được thứ gì, chuyện này giống như đập hộp vậy.
Kiểu vui vẻ này tăng lên gấp đôi.
Từ Toa thu hoạch được nhiều đồ như vậy, quả không uổng công đi chuyến này.
Cô ra khỏi cửa, đi đến nhà thứ hai ở sát vách, căn nhà này khoa trương hơn, còn chưa đi vào đã thấy màu đỏ au dính trên cửa, đây là màu máu, có lẽ khi ấy căn nhà này đã xảy ra chuyện.
Từ Toa cảm thấy, may mà bản thân cũng được xem như một con nhóc to gan lớn mật, nếu không tại một nơi mà không khí lạnh lẽo lại u ám thế này. Một mình cô ở trong một thành phố không một bóng người, lại tiến vào một gia đình không may mắn như vậy. Vừa nghĩ tới đây, có phải đã cảm thấy da gà đều nổi lên hết rồi?
Từ Toa đi vào dạo qua một vòng, cái nhà này cũng thật là, trống không chẳng có gì.
Cô âm thầm rời khỏi, đi vào nhà thứ ba.
Người sống ở nhà này chắc là một người trẻ tuổi, Từ Toa tìm thấy một thùng rưỡi mì ăn liền, còn có hơn nửa thùng xúc xích. Vậy mà còn có cả một thùng trà sữa Tiểu Sâm Lâm, Từ Toa huýt lên một tiếng cảm khái: “Mình chính là thích những nhà như thế này!”
Mấy ngôi nhà giàu có như vậy, Từ Toa cảm thấy cô có thể “đi dạo” một trăm năm cũng được.
Tuy rằng hai loại này đều có bao bì bên ngoài, nhưng mà Từ Toa vẫn cầm xúc xích nhét vào trong túi, tiếp đó là cầm thêm mì ăn liền với trà sữa, đến nhà cuối cùng của tầng một. Cửa của căn nhà cuối cùng này đã bị đập vỡ mở tung ra, Từ Toa vào bên trong, phát hiện khắp nơi đều bừa bộn.
Từ Toa suy nghĩ một chút, lúc xảy ra chuyện chắc là trong nhà này không có người, cho nên có người đã phá cửa nhà?
Trên tường treo bức ảnh nghệ thuật mát mẻ của một nữ thanh niên, trên sô pha còn có các loại đồ ngủ gợi cảm, Từ Toa: “....”
Thật không dám giấu, cô đã được mở mang tầm mắt.
Từ Toa cảm thấy, bản thân được mở mang kiến thức rồi.
Chẳng qua cô cũng không phải là tới để rình rập gì đời tư của người khác, mà cô đến, là để tìm bảo vật.
Từ Toa tìm đồ đều theo trình tự cả, nhà bếp – phòng khách – phòng ngủ - nơi khác.