Chương 106: Sức hút của mì ăn liền 2
Buổi tối chọn đi chọn lại, không phải là lãng phí dầu hỏa hay sao?
Định nghĩa tiết kiệm của nhà họ Từ chính là, chuyện gì có thể làm được ban ngày, thì đừng đợi tới tối. Dầu hỏa là tốn tiền mua đấy.
Cô có thể giả vờ như lấy từ trong đó ra.
Từ Toa suy nghĩ linh tinh một lát, vậy mà lại từ từ ngủ thiếp đi.
Mặc dù nửa đêm tỉnh dậy cũng lề mề mãi lâu mới ngủ được. Nhưng mà buổi sáng cô lại là người dậy trước tiên. Đại khái chắc là bởi vì trong lòng có chuyện, nên ngủ cũng không được ngon cho lắm. Bởi vì sáng nay vẫn còn có chuyện quan trọng, Từ Toa không dám dây dưa chút nào, vươn vai một cái bèn nhanh chóng chạy tới trước tủ, tháo ra sáu gói mì ăn liền. Tiếp theo, cô lại lấy ra thêm sáu cái xúc xích. Nhìn thấy phomai, cũng lấy thêm hai cái. Lúc này mới rón ra rón rén mở cửa, giống như kẻ trộm ngó nghiêng xung quanh.
Ừm, bà ngoại cô vẫn chưa dậy.
Ừm, cậu của cô cũng không có động tĩnh gì.
Từ Toa nhanh chóng lập tức xé bỏ lớp nilon bên ngoài đem bỏ vào trong nồi, làm xong mấy thứ này, lại lấy ra hai cái bát, nhanh chóng đem gói nguyên liệu ra bỏ vào; một cái bát khác thì đập vào sáu quả trứng, nhanh chóng trộn đều lên.
Từ Toa cảm thấy, bản thân mình vì cái nhà này mà tốn không biết bao nhiêu công sức, cô cũng chẳng dễ dàng gì. Cảm giác lén la lén lút làm việc, quả thực là quá đau khổ rồi, hu hu.
Nhưng mà, cô đầu bếp nhỏ vừa lương thiện lại chăm chỉ làm việc như cô, không dễ gì mà tìm được đâu nhé.
Âm thầm cho chính mình một like.
Từ Toa làm xong công việc trước mắt, cuối cùng cũng thở phào một hơi, rồi mới đi ra sân, vừa ra ngoài, đã nhìn thấy cậu của cô dựa vào tường ngáy o o.
Từ Toa khẽ cau mày, có chút lo lắng anh ta bị cảm lạnh, chẳng qua may mắn, mùa hè cũng an toàn hơn một chút.
Cô nhẹ nhàng lay Từ Sơn, gọi: “Cậu à, cậu vào trong phòng ngủ một chút đi.”
Trong mơ Từ Sơn đang gặm phao câu gà, đột nhiên bị lay tỉnh, lập tức tỏ vẻ không hài lòng: “Là tên khốn nào làm lỡ dở việc ăn gà của tao?”
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của đứa cháu gái, Từ Sơn: “....”
Anh ta nhanh chóng nói: “Cậu đang nói mớ. Hổ Nữu Nhi à, cậu khẳng định là không phải nói cháu đâu.”
Từ lúc được chứng kiến dáng vẻ anh dũng của đứa cháu gái này, Từ Sơn đã giống như nhận thức được rõ ràng vị trí của bản thân mình. May mắn, nhà anh ta âm thịnh dương suy, mọi việc đều do phụ nữ làm chủ, cho nên cũng quen rồi. Anh ta nhanh chóng hỏi: “Sao cháu dậy sớm vậy? Sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?”
Từ Toa cũng chẳng thèm tính toán với anh ta.
Cô đã là một người lớn đủ trưởng thành rồi.
Từ Toa vui vẻ đáp: “Cháu dậy làm bữa sáng.”
Từ Sơn: “!!!”
Mặc dù tối qua đúng là nói như vậy.
Nhưng mà, không phải nói để vợ anh ta xuống bếp rồi hay sao?
Từ Sơn do dự một chút rồi hỏi tiếp: “Cháu… biết nấu không?”
Mặc dù con gái thời đại này không ai là không biết nấu cơm cả, thế nhưng Từ Sơn vẫn có một cảm giác, cháu gái của anh ta, cũng không phải là rất được.
Đây chính là cảm ứng chân thật giữa những người thân với nhau.
Từ Sơn cảm thấy rất chắc chắn, bản thân mình sẽ không sai được.
“Chuyện đó, cháu sao có thể làm việc được? Hay là, gọi mợ cháu dậy nấu cơm đi?”
Từ Toa kiên định: “Để cháu nấu!”
Cô đẩy Từ Sơn, nói: “Cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cô quay người, đi về phòng bếp, không thèm để ý tới Từ Sơn nữa.
Từ Toa múc bốn gáo nước, nhìn một cái, cảm thấy hình như có vẻ không đủ, lại lấy thêm một gáo nước nữa.
Lúc đang chuẩn bị làm rau thì thấy Từ Sơn mang củi vào: “Để cậu giúp cháu.”
Cho dù thế nào đi nữa thì anh ta vẫn biết một chút, nếu không lại cảm thấy cháu gái của anh ta đúng là muốn lật trời luôn rồi.
Từ Toa đáp: “Không cần đâu, cậu tránh ra.”
Cô kiên định nói: “Cậu mau đi ra đi, đừng có làm chậm trễ cháu làm việc.”
Từ Sơn nhìn thấy thái độ của Từ Toa, nói: “Vậy… được rồi.”
Anh ta quay người đi ra ngoài, quyết định trở về phòng gọi vợ anh ta nhanh chóng thức dậy.
Từ Toa cũng không biết Từ Sơn nghĩ như thế nào, cô mang mấy cái túi không ném ra ngoài, chính vào lúc đang tìm que diêm, đột nhiên lại nhớ ra cái bật lửa mình giấu trong túi, cô bật thử, ôi chao, quả nhiên là thoát ra khỏi mộng cảnh.
Cái bật lửa này đúng là dùng tốt.
Từ Toa lại một lần nữa cất đi, cô bỏ thêm mấy nhánh củi vào, vậy mà trong phút chốc đã cháy lên rồi.
Từ Toa dương dương tự đắc: “Hình như cũng chẳng khó khăn lắm.”
Bình thường xem mấy truyện thời xưa, hình như nhóm lửa rất khó.
Nhưng bạn nhìn đi, chính là không làm khó được người đáng yêu như Từ Toa tôi.