Chương 113: Đứng ra
Đại đội trưởng bày ra vẻ mặt chính nghĩa nói: “Tôi thân làm đại đội trưởng của thôn Thượng Tiền Tiến chúng ta, mặc dù trong nhà con cái đông đúc, không thể đưa hai đứa bé đáng thương này về nhà nuôi dưỡng, thế nhưng nếu như đồng chí Từ Toa đã giúp đỡ đưa ra đề nghị tốt, hơn nữa bản thân đứa trẻ này cũng đồng ý. Như vậy tôi sẵn lòng mua căn nhà này, chịu trách nhiệm lương thực cho bọn nhỏ trong mấy năm, đương nhiên, trước khi căn nhà mới chưa được lập, hai đứa nhỏ vẫn ở trong căn nhà này, khi nào lập xong thì chuyển đi.”
“Không được, cái nhà đó là của tôi, là nhà của tôi...…” Mắt xếch kia kêu lên.
Thế mà chẳng có ai để ý tới cô ta, ngoài đại đội trưởng ra, những người khác cũng nhao nhao lên muốn thử, đại đội trưởng nghĩ ra được chuyện đó. Tự nhiên cũng có người khác nhanh trí mà hiểu rõ.
“Thực ra tôi cũng có thể giúp đỡ.”
“Tôi cũng có thể.”
Mọi người cứ tôi một câu anh một câu, chẳng ai thèm để ý tới sắc mặt muốn chết kia của vợ chồng Lâm lão nhị nữa.
Từ Toa nhìn về phía mọi người nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn nên về ban quản lý đại đội, bàn bạc kỹ càng hơn, nếu là mua bàn, đương nhiên phải tìm mấy người trưởng bối đức cao vọng trọng để làm chứng.”
Đại đội trưởng lập tức nói: “Đúng đúng đúng, Từ Toa nói đúng.”
Vẻ mặt của ông ta nhìn về phía Từ Toa còn từ ái hơn cả khi nhìn thấy con gái ruột.
Nếu như không phải do Từ Toa khởi xướng ra chuyện này, ông ta đâu thể nhặt được món hời lớn như thế?
Từ Toa bị ông ta nhìn đến mức cảm thấy da đầu run lên, cô nói như vậy, thật ra chính là sợ đại đội trưởng không đáng tin cậy, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đó, cô đã cảm thấy mình suy nghĩ nhiều. Tuy cô không hiểu rõ đại đội trưởng, nhưng đám người bà ngoại cô lại hiểu rõ cách làm người của ông ta.
Người này vẫn rất sĩ diện.
Chỉ cần là người sĩ diện sẽ không quá đáng.
Những chuyện tiếp sau đó, hình như cũng chẳng còn liên quan gì tới Từ Toa nữa, mọi người lập tức vây quanh đi về phía ban quản lý đại đội. Còn hai vợ chồng nhà Lâm lão nhị lại không ngờ rằng chuyện lại phát triển tới bước này. Bây giờ bọn họ muốn nói thêm chút gì đó, nhưng mà đại đội trưởng căn bản không cho bọn họ cơ hội nói, đã chủ động bế lấy em gái nhỏ của cậu bé, một tay khác thì dắt lấy cậu bé, nói: “Đi thôi, tới ban quản lý đại đội.”
Đôi chân ngắn nhỏ như que củi của cậu bé từng bước đi theo, chẳng qua mới đi được mấy bước, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Từ Toa.
Dáng vẻ nho nhỏ, đôi mắt đen như mực, Từ Toa đột nhiên giật mình, trong lòng lập tức dâng lên một suy nghĩ.
Không phải cô bị thằng nhóc này coi như vũ khí để sử dụng rồi đấy chứ?
Chẳng qua rất nhanh, cô lại lắc đầu bật cười.
Chẳng phải là do cảm thấy không có khả năng, trái lại cô còn cảm thấy rất có khả năng đấy.
Cô lắc đầu cười, bởi vì vốn dĩ cô cũng chẳng để ý.
Nếu quả thật có thể giúp đỡ hai anh em chúng chút gì đó, cho dù có coi cô là vũ khí để sử dụng thì sao chứ?
Vốn dĩ lúc đầu cô cũng rất có lòng giúp đỡ hai anh em nhà này cải thiện một chút tình hình, nhưng cụ thể làm như nào, cô còn chưa nghĩ kỹ mà thôi. Lúc Từ Toa mới đến trong thôn, còn chưa quen thuộc với nơi này, cho dù nghe nói qua cũng chỉ nhớ được ít, nhưng trong đó ấn tượng nhất vẫn là nhà họ Lâm.
Mấy chuyện nhà về cơ bản đều là chuyện của người trưởng thành.
Chính mình không xử lý được, cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào người khác, thế nhưng chuyện nhà họ Lâm lại là chuyện về đứa nhỏ, lúc hai vợ chồng nhà họ Lâm đến nơi khác thăm người thân thì nhìn thấy đứa nhỏ rơi xuống nước, hai người vì cứu đứa nhỏ nhà người khác mà bỏ mạng, để lại đứa con trai ba tuổi và con gái một tuổi.
Hai đứa nhỏ đó biến thành cô nhi, vốn dĩ cuộc sống tốt đẹp cũng tan thành từng mảnh.
Lúc mới bắt đầu, ông nội của bọn nhỏ vẫn còn sống, ngày tháng tuy rằng cũng rất khó khăn, nhưng mà vẫn còn được, tuy rằng ông cụ này thiên vị đứa con trai thứ hai. Nhưng mà đứa con cả không còn nữa, chỉ còn lại tụi nhỏ, ông cụ cũng có thêm mấy phần thương tình. Chẳng qua, cũng chỉ được non nửa năm, ông cụ lâm bệnh qua đời. Hai đứa trẻ lại chẳng có ai nuôi dưỡng, chỉ có thể giao cho chú hai của chúng, chỉ trong nháy mắt hai đứa trẻ lại rơi vào hang sói.
Hai vợ chồng nhà này cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, chiếm lấy nhà cửa thì không nói, lại còn đối xử cay nghiệt với bọn trẻ, không cho ăn cơm, không đánh thì mắng.
Đứa trẻ sáu tuổi trông cứ như mới ba bốn tuổi vậy.
Cô bé ba tuổi rưỡi nom chẳng khác nào so với đứa bé hai tuổi nhà người ta, đến đi cũng chưa biết đi.
Hai đứa trẻ này, mới thực sự gọi là ngâm trong mật đắng, thế nhưng ai sẽ vì bọn nhóc mà ra mặt đây?
Không ai cả.