Chương 118: Nổi cáu
Trong thôn cũng có rất nhiều người phụ nữ hung hãn, giống như Cổ Đại Mai cũng hung hãn, nhưng mà lại chẳng có ai nói cô ta cay nghiệt, thiếu tình cảm, cuộc sống khổ cực, không hung dữ chút thì làm sao mà sống được. Chẳng qua tất cả mọi người đều là do sống vất vả, còn người này là lòng dạ độc ác.
Hai vợ chồng nhà này chiếm lấy nhà của anh cả, cay nghiệt với trẻ con, giống như lũ chuột chạy ngoài đường bị người trong thôn kêu đánh.
Bây giờ nghe nói bà thím này bắt nạt cháu gái ngoại nhà mình, bà Từ lập tức không làm nữa, giận dữ nói: “Mẹ qua tìm cô ta tính sổ.”
Từ Sơn vội vàng giữ chặt mẹ mình: “Không cần đâu, cô ta cũng chẳng còn ngày tháng tốt đẹp gì nữa, ha ha ha, mẹ nghe con nói…”
Từ Sơn đem hết chuyện buổi sáng kể lại chi tiết cho mẹ mình nghe, bà Từ nghẹn họng kinh ngạc: “Bọn nhỏ bán nhà rồi hả?”
Sau đó nhanh chóng nghĩ thông suốt: “Làm như vậy cũng đúng, so với việc không biết bao giờ bị ngược đãi đến chết, chẳng bằng có ăn uống, còn có thể trưởng thành.”
Bà cụ vỗ tay nói: “Hổ Nữu Nhi nhà chúng ta đúng là một người tốt, mẹ đã nói rồi, đứa nhỏ này tâm địa tốt, con xem còn không phải đấy hay sao? Trong thôn làm gì có ai lại đi lo chuyện bao đồng? Cho dù mọi người có lòng giúp đỡ cũng là hữu tâm vô lực, nhưng mà Hổ Nữu Nhi nhà chúng ta lại có thể nghĩ ra cách.”
“Cháu làm sao?”
Từ Toa gặm quả đào bước vào cửa, bà Từ tiến lên trước kéo cháu gái: “Còn không phải nói cháu lòng dạ tốt bụng lại còn thông minh hay sao.”
Từ Sơn nhìn Từ Toa: “Hổ Nữu Nhi à, cháu lấy đào ở đâu ra vậy?”
Từ Toa đã ăn gần xong rồi, đáp: “Trên đường gặp bác sĩ Tiểu Giang, anh ấy cho cháu.”
Cô ăn nốt quả đào, sau đó ném hột đi: “Quả đào này ăn rất ngon!”
Bà Từ vội hỏi: “Sao cậu ta lại cho cháu đào?”
Lời này vậy mà mang theo mấy phần cảnh giác.
Trong lòng bà Từ, Hổ Nữu Nhi là một cô bé vô cùng đơn thuần, đáng yêu, không tránh khỏi có một số người muốn dụ dỗ cô.
Từ Toa cười: “Cháu giúp đỡ anh ấy một việc.”
Từ Toa không nói nhiều thêm nữa, nghĩ tới bánh nang, bèn hỏi: “Bà ngoại, bà hâm nóng lại bánh nang chưa?”
Vừa nói đến cái này, bà Từ ngay lập tức vui vẻ đáp: “Làm rồi làm rồi, đây quả thật là thứ tốt, bà thả vào trong nồi, căn bản không cần cho dầu vào, tự nó đã có sẵn, đúng thật là béo ngậy.”
Bà Từ cảm thấy bà sống tới ngần này tuổi rồi, đúng thật là uổng công, căn bản chưa biết đến mấy thứ đồ tốt này.
Nhà ai bình thường làm bánh lại nỡ lòng nào cho nhiều dầu cơ chứ? Bọn họ đâu có bị điên, có thể ăn được bánh làm từ bột mì trắng, đã là được ông trời ưu ái cho dân chúng sống thoải mái rồi. Không nghĩ tới vậy mà còn có loại bánh thần kì như thế.
Bản thân nó đã mang theo dầu, dính lại bóng nhẫy dưới đáy nồi, có thể xào thêm được một đĩa rau béo ngậy nữa.
Mấy lời này đều là bà Từ âm thầm nói ở trong lòng, nếu như để Từ Toa biết được, lại không thiếu nói một câu: dầu béo ngậy của bà, với dầu béo ngậy của cháu, chắc chắn định nghĩa không giống nhau. Nhưng mà bây giờ đều là trong lòng hai bên nghĩ như vậy, trái lại tất cả đều vui vẻ.
“Trong huyện có rất nhiều đồ tốt, có lẽ chúng ta chưa từng được thấy qua.” Từ Toa vì để làm nền cho sau này mình lấy ra đồ, cô nói thêm: “Cháu lui tới bên chỗ dì Du, nói không chừng sau này có thứ gì tốt cũng có thể mua cùng.”
Bà Từ nhanh chóng gật đầu: “Cái này được đấy.”
Chẳng qua nghĩ đến chuyện gì đấy, bà cụ nói thêm: “Nếu như giá quá đắt, chúng ta cũng đừng mua.”
Từ Toa cười nói được, cô lại nói thêm: “Bà ngoại, bà đã sắp xếp xong hết đồ rồi ư? Sáng này cháu chỉ dùng trước mấy món dễ hỏng mà trong thư nhắc đến, những thứ khác đều không động vào.”
Nói tới vấn đề này, bà Từ lập tức lấy lại tinh thần, bà cụ nhỏ giọng nói: “Cháu không biết đấy thôi, bên trong còn có cả đồ tốt như lạp xưởng!”
Bà Từ lại than thở một tiếng: “Bà sống lâu như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều lạp xưởng như thế.”
Không nhịn được mà cảm thấy bản thân mình chẳng có chút kiến thức nào.
“Thế nhưng, chúng ta nhận của người ta nhiều đồ như vậy, làm sao mà được?”
Bà Từ cảm thấy không thể nhận không đồ của người ta như thế.
Từ Toa: “Bên trong còn gì nữa không bà?”
Bà Từ đáp: “Bên trong có lạp xưởng, bà đếm rồi, cháu đoán xem là bao nhiêu?”
Bà cụ ra hiệu số “sáu”.
Từ Sơn ở bên cạnh lập tức nói: “Sáu cây mà nhiều ư? Mẹ à, mẹ thật đúng là không có kiến thức…”
Bà Từ đạp một chân qua: “Sáu mươi!”
Từ Sơn: “Hả!”
Bà Từ nói tiếp: “Bên trong còn có rất nhiều quả hồ đào đặc sản vùng núi, bà thấy cũng phải có hơn nửa túi, còn có thứ tốt như nấm ma cô khô, à đúng rồi, còn có một ít mộc nhĩ. Còn tính cả mấy thứ cháu dùng rồi như mì với xúc xích kia nữa, đồ đạc quả thật không ít đâu.”