Chương 141: Hai câu nói giải quyết được mọi vấn đề
Mưa lớn vẫn không có chiều hướng tạnh.
Hôm qua mưa cả đêm, sáng sớm nay vẫn tiếp tục mưa, Từ Toa không hiểu quá rõ về thời tiết. Cô sống ở thành phố trên đảo không giống nơi này lắm. Nhưng dù sao trong đội cũng có những người dân địa phương. Mấy người đại đội trưởng trái lại không lo lắng nhiều, loáng thoáng mang theo vui vẻ, vậy dĩ nhiên là chuyện vui rồi.
Khu vực bên này của bọn họ không phải là nơi mưa tới tấp, cho dù vào mùa mưa thì cũng không tính là mưa nhiều.
Bây giờ trời mưa không được gọi là ‘mưa xuân quý như dầu’, nhưng cũng xem như là chuyện tốt, luôn có một vài loại lương thực, rau củ thích hợp trồng lúc trời mưa như thế này. Mà mưa dầm thấm đất cũng bớt cho họ việc tưới nước.
Đây chẳng phải là tốt lắm sao?
“Từ Toa, sao cô còn mang theo phích nước đến vậy?”
Từ Toa: “Tôi đi đến trạm xá tìm bác sĩ Tiểu Giang để xin đó, đã dầm mưa thì phải uống một chút đồ nóng cho ấm người, nhưng mà chỉ uống cái này thì không có tác dụng, về nhà còn phải uống thêm canh gừng.”
Bởi vì ở đây có nửa phích nước nóng nên Từ Toa cũng không cần đun lại nữa, nói:
“Nào, mọi người mang tách trà đến đây đi.”
Từ Toa nhiệt tình, hào phóng nên mọi người cũng tò mò bưng tách trà qua, Hoàng Diệu Thường ngồi ở bên không nhúc nhích, cười khẩy nói:
“Giả vờ giả vịt.”
Từ Toa quay lại phản bác: “Liên quan gì đến cô!”
Hoàng Diệu Thường là người nóng nảy dễ cáu bẳn, Từ Toa lại không khiêm nhường, cô ta rất bực mình giống như con cóc ghẻ ở bờ đê sau cơn mưa vậy, con ngươi sắp lồi ra luôn rồi, tức giận nói:
“Cô tưởng cô làm người tốt đấy à. Tôi cũng có thể mang trà sưởi ấm đến cho mọi người. Nhưng sẽ chỉ không cho cô thôi!”
Từ Toa: “Liên quan gì đến tôi đâu.”
Đời người chỉ cần dùng hai câu nói là có thể giải quyết được tất cả tranh chấp, hai câu đấy chính là “liên quan gì đến cô” và “liên quan gì đến tôi.”
Đơn giản vô cùng, không hề màu mè.
Từ Toa phớt lờ Hoàng Diệu Thường đang đấu mắt với mình: “Nào mọi người đến đây.”
Cô chủ động rót cho kế toán Vương - người lớn tuổi nhất một cốc, lại lần lượt rót trà sữa cho tất cả mọi người ngoại trừ Hoàng Diệu Thường. Từ Toa cũng không phải kiểu người mặt nóng dán mông lạnh đâu. Vì vậy, hoàn toàn chẳng quan tâm đến thiếu nữ Hoàng Diệu Thường già mồm kia.
Cô đâu phải mẹ của Hoàng Diệu Thường, làm gì có chuyện đi dỗ dành cô ta chứ.
Hoàng Diệu Thường ấy à, cô ta tức đến mức mắt đỏ ngầu rồi:
“Sao cô lại không cho tôi uống?”
Từ Toa: “… Cô là tiên nữ à. Tôi còn phải đi dỗ cô nữa sao? Cô nói chuyện cũng chẳng dễ ưa gì, tôi còn phải lấy ơn báo oán với người suốt ngày tìm tôi đấu như gà chọi nữa à?”
Cô chống nạnh nói: “Ai mà chẳng là tiểu…”
Chợt nhớ đến ở thời đại này nói “công chúa” e rằng không tốt lắm, cô phanh gấp lại, sửa thành:
“Ai chẳng là bé cưng chứ?”
“Phụt!” Từ Lập không kìm được mà phun ra.
Anh ta lập tức hét lên một tiếng, đau lòng nhìn trà ấm bụng bị phun ra, món này uống vào có mùi hương hoa nhài thơm nức, mang theo chút thanh mát mà lại ngọt lịm, đây đích thị là đồ ngon đó!
Từ Toa: “Vẫn còn một ít này, để em rót thêm cho anh.”
Từ Lập vội vàng mang cốc qua.
“Nhóc Từ cho tôi thêm ít nữa đi.” Cốc trà tráng men của kế toán Vương cũng nhanh chóng được chuyển qua, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết, kế toán Vương đã tinh tế mà phát huy tinh hoa này. Đây chính là lợi ích của lớn tuổi, nhanh trí!
Từ Toa nhanh chóng thêm cho kế toán Vương.
Đại đội trưởng lập tức nối gót theo sau. Lúc này mọi người đều sâu sắc cảm nhận được, mấy cô đồng chí nữ này xung đột cũng tốt lắm đó chứ, bớt đi một người thì người khác có thể uống nhiều hơn một chút. Món này thật sự ngon mà.
Hoàng Diệu Thường nghiến răng ken két.
Từ Toa: Thứ lỗi cho tôi đã ăn ngay nói thẳng, cô chẳng khác gì Zombie cả!
Hoàng Diệu Thường tính cách dễ cáu bẳn nhìn thấy không ai làm người hòa giải, mà Từ Toa cũng không hạ thấp mình lại đây dỗ cô ta, cô ta lại gào khóc rồi tháo chạy ra ngoài.
Từ Toa: “…”
Đại đội trưởng: “Không sao đâu, để cô ta đi đi.”
Từ Toa: “…”
Xem ra mọi người đã quen rồi.
Từ Toa cảm thấy Hoàng Diệu Thường vô cùng thích hợp đóng kịch của Quỳnh Dao, một lời không hợp lập tức cuồng loạn xông ra ngoài, đặc biệt còn là lúc trời mưa lớn, nhạc nền nổi lên, “Tất cả đau thương vì chấp niệm tình yêu, tất cả bi thương vì chấp niệm hận thù…”
À không, đây không phải kịch của Quỳnh Dao, đây là phim ‘Hoa hồng có gai’.
Từ Toa tưởng tượng đủ rồi, hất nước mưa ở trên đầu, nói: “Đại đội trưởng, hôm nay trời mưa thế này chúng ta phải đi xuống dưới kiểm tra à?”