Chương 152: Không bạn bè
Giống như cô đói bụng vài ngày mới gặp được bánh bột ngô vậy, thích ăn không? Không thích ăn, nhưng mà vẫn sẽ nhai ngấu nhai nghiến, bởi vì cảm thấy thiếu.
Từ Toa cảm thấy mình kết luận khá là thích hợp, cô hỏi: “Anh sống ở trên núi, vậy bao lâu thì xuống núi một lần vậy?”
Giang Phong có vẻ như hơi tò mò sao cô lại muốn hỏi vấn đề này, nhưng mà vẫn thành thật trả lời: “Khoảng tầm một tháng một lần đó, mỗi tháng xuống núi mua một ít đồ dùng hàng ngày.”
Vì “giữ đạo hiếu” nên quần áo hàng ngày của anh đều là màu đen, nên mới dẫn đến việc anh là người duy nhất trong thôn luôn mặc đồ đen, không còn cách nào khác, anh không có quần áo màu sáng.
Hồi trước cũng có, nhưng mà đã không mặc vừa.
Mấy năm nay anh cao hơn, cũng vạm vỡ hơn trước đây nhiều.
Lời này đều là lời thật lòng của Giang Phong, nhưng mà nếu nói ra thì Từ Toa thật sự hốt hoảng, bây giờ người này cũng chỉ mạnh hơn người cậu toàn xương một chút, nhưng mà vẫn rất gầy đó. Có trời mới biết trước kia gầy đến thế nào.
Nhưng mà cũng may là Giang Phong chỉ nghĩ thầm trong bụng.
Mà Từ Toa nghe anh nói một tháng xuống núi một lần thì cũng kiên định với ý nghĩ của mình hơn, quả nhiên là vậy.
Nụ cười của anh không phải là nụ cười chân thành.
Không đúng, là tương đương với nụ cười chân thành.
Nhưng mà không phải dành cho người đối diện.
Trong lòng Từ Toa cũng nghĩ ra đủ trò, dù là một mình bản thân cũng có thể diễn được cả bộ “Võ lâm ngoại truyện”, ngay cả cảnh hài cho mười tập cũng được. Suy diễn lung tung một lát là ra.
Từ Toa tằng hắng một cái nói: “Chúng ta lấy thêm chút gì mang ra ngoài đi?”
Giang Phong: “Chuyện này cần thể lực không? Không phải cô nói để tôi đến làm việc tay chân sao?”
Thật ra Từ Toa cần rất nhiều thứ cải thiện cuộc sống, nhưng nếu thật sự mang ra ngoài thì không thể nào.
Ít nhất cần phải thêm chín năm nữa.
Sau khi cải cách mở cửa cô mới thật sự dám làm.
Từ Toa ăn ngay nói thật: “Thật ra tôi cũng không biết nên lấy cái gì, anh thấy thế nào?”
Giang Phong tò mò nhìn xung quanh, nói: “Chỗ này có vẻ cực kỳ tốt.”
Đối với Từ Toa thì nơi này chỉ là chợ bán sỉ bình thường, nhưng với Giang Phong thì nơi này vô cùng sang trọng. Đây chính là sự khác biệt giữa vài thập niên.
“Thật ra tôi cảm thấy tạm thời không có gì nhất định phải mang ra ngoài, hay là chúng ta dạo quanh một lượt?”
Anh khó nén được sự tò mò nên mới nói vậy.
Từ Toa: “Được đó.”
Cô bỗng nghĩ đến một chuyện, nói: “À đúng rồi, tôi có thể lấy chút vải khá dày và chắc, tôi muốn để mợ làm vài đôi giày. Tay nghề làm mấy đồ này của mợ thật sự rất tốt, lại còn rất thoải mái.”
Lúc Từ Toa đang nói chuyện bèn cúi đầu nhìn về phía Giang Phong.
Giày mà Giang Phong mang... rất cũ nát.
Giày vải màu đen đã sờn trắng, viền cũng đã xù lông, có thể thấy đã ma sát rất lâu. Vì trời mưa nên giày của anh đã bị ướt, nhìn càng chật vật hơn.
Từ Toa: “... Tôi cảm thấy anh cũng cần một đôi giày.”
Từ Toa nói thẳng, Giang Phong cũng không có vẻ ái ngại gì, anh nói: “Vậy được, đi, chúng ta đi xem thử.”
Từ Toa dắt theo Giang Phong đi một vòng, bên này có một sạp bán giày, Từ Toa ngồi xổm xuống lục lọi, hỏi: “Anh mang cỡ bao nhiêu?”
Giang Phong: “Số 43.”
Từ Toa: “Ừm, đôi giày vải này vừa.”
Cô lấy ra ba đôi, đều đưa hết cho Giang Phong, ngẩng đầu thấy ánh mắt Giang Phong đang nhìn đôi giày da khác, nói: “Anh muốn thì cứ nói tôi. Tôi sẽ giúp anh mang ra ngoài.”
Bạn nhìn nhân phẩm này của tôi đi, đúng là rộng lượng.
Từ Toa không hề cảm thấy giúp Giang Phong mang đồ ra ngoài có gì không đúng, cũng không hoàn toàn xem thành phố này là của mình. Bởi vì những điều cô nói với Giang Phong cũng không phải nói dối mà thật sự cho rằng họ không lấy cũng là một kiểu lãng phí.
Lấy ra để cải thiện cuộc sống cũng là một chuyện rất có ý nghĩa.
Nhưng mà Giang Phong lại lắc đầu, anh nói: “Tôi không cần, tôi chỉ tò mò nhìn xem thôi, kiểu này không hợp với tôi, quá bắt mắt.”
Từ Toa: “Vậy được rồi.”
Từ Toa cũng không phải là một người rối rắm hay suy nghĩ nhiều, nếu Giang Phong đã từ chối thì cô cũng không để ý chuyện này, tiếp tục tìm kiếm, Giang Phong nói: “Cô đang tìm gì vậy?”
Từ Toa: “Tôi tìm vài đôi cho người nhà tôi mang. Tuy mợ biết làm giày nhưng mà mấy thứ này còn ngại nhiều sao?”
Giang Phong: “Bên kia có một tấm lông cừu, có thể làm giày sao?”
Anh còn nhớ rõ là Từ Toa muốn tìm vải.
Từ Toa bỗng ngẩng đầu lên hỏi: “Chỗ nào?”
Giang Phong chỉ một cái, Từ Toa nhìn thấy đối diện cửa hàng bán giày này là một cửa hàng đồ gia dụng, khăn trải bàn này, nệm nhập khẩu này, lông cừu này.
Từ Toa: “Thứ này rất tốt.”
Cô cũng không biết có được không, nhưng mà cô cứ như là con gấu mù trộm bắp, không để ý đến những đôi giày bày đầy trên đất, lập tức trực tiếp chạy đến quầy hàng đối diện. Giang Phong cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái cỡ tuổi của Từ Toa, không đúng, dù là con trai cũng chưa từng tiếp xúc.
Anh không có bạn bè gì.