Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 154 - Chương 154. Một Ngày Nào Đó

Chương 154. Một ngày nào đó Chương 154. Một ngày nào đó

Chương 154: Một ngày nào đó

Ngay cả việc cô có thể phân biệt được ăn no tám phần và ăn no năm phần cũng hoàn toàn là vì cô còn nhớ rõ tình tiết này được đề cập đến trong tiểu thuyết. Bởi vì sản lượng lương thực giảm nên tất cả mọi người đều khó khăn, hầu như mỗi nhà chỉ được ăn no năm phần, nhưng mà vì Hồ Hạnh Hoa buôn bán thuận lợi nên được ăn ngon hơn một chút, khỏe hơn những cô gái gầy trơ xương bình thường không biết bao nhiêu lần.

Dù sao thì ngọc trai của cô ta bán được tiền mua lương thực, trong nhà được ăn no, người khác lại cho rằng đó là vì dễ nuôi nên mới “nở nang”.

Hơn nữa cô ta lại chú ý đến việc trắng đẹp, mùa hè che nắng rất kỹ, còn mua kem chống nắng các kiểu nên cũng trắng hơn những cô gái bình thường, được tôn là bông hoa xuất sắc nhất thôn.

Từ Toa không để ý tại sao Hồ Hạnh Hoa lại “đẹp”, dù sao chắc chắn cũng là phóng đại, cô đã cảm thấy Hồ Hạnh Hoa vốn không có vẻ gì đẹp, ai cũng yêu cô ta có khi là do chưa từng thấy người đẹp. Chẳng qua chuyện những nhà khác chỉ được ăn năm phần no thì cô vẫn nhớ.

Hơn nữa trong thôn thật ra có mấy gia đình giàu có, mặc kệ có thế nào thì cũng không gặp khó khăn.

Thế nhưng đa số là người nghèo khổ.

Đây là chuyện thường tình ở niên đại này, Từ Toa cân nhắc nên nghĩ ra cách gì đây.

Nghĩ đến đây Từ Toa lại từ từ ngủ say.

Quả nhiên sáng hôm sau tỉnh dậy tuy là mưa đã nhỏ hơn nhưng mà vẫn mưa, so với sự vui mừng ngày hôm qua thì hôm nay người nhà họ Từ đều có vẻ hơi ủ rũ. bà Từ đã trải qua hai lần nạn đói, bà nhìn ra cửa sổ, nhíu chặt mày.

Từ Toa khẽ gọi: “Bà ngoại.”

Bà Từ hoàn hồn nói: “Hổ Nữu Nhi đã dậy rồi à, lại đây, bà ngoại nấu trứng gà, cháu ăn một quả đi.”

Từ Toa dạ một tiếng, không hề từ chối.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của bà ngoại, Từ Toa vẫn hiểu rằng bà cụ đang lo lắng.

Mà lúc đi làm, mọi người của đại đội đều lo lắng.

Từ Toa nhận thấy bầu không khí có vẻ ngột ngạt, ban đêm khi gặp Giang Phong, cô nói: “Chúng ta quay lại lấy chút cá, đợi mưa tạnh sẽ đưa ra ngoài đi.”

Lần này Giang Phong nhanh chóng gật đầu đồng ý, mưa vẫn chưa tạnh, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến hoa màu, lương thực, mặc dù cá không phải món chính, nhưng cũng có thể dùng phần nào, dù sao bọn họ cũng chỉ có cá.

Đương nhiên cho dù có lương thực thì bọn họ cũng không mang ra nổi, không giải thích rõ ràng được.

Thế nhưng cá thì khác, bây giờ mưa lớn như vậy, cá từ thượng du xuống cũng không có gì bất ngờ.

Giang Phong: “Được.”

Hai người đúng lúc tìm được sáu rương cá Thu, đơn giản quyết định sẽ đưa hết chúng ra ngoài.

Hôm nay hai người đến, nhưng mà sáu rương cá lại quá nhiều, nên cũng không đến những chỗ khác, chỉ ngồi trong kho lạnh nói chuyện, Từ Toa: “Anh nói xem cơn mưa này còn kéo dài mấy ngày nữa?”

Giang Phong lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng mà tôi thấy mây đen giăng kín, không có dấu hiệu dừng lại.”

Anh nói thêm: “Nếu là đầu xuân thì vẫn còn ổn, nhưng mà bây giờ mưa như thế này thật sự không có lợi lộc gì.”

Từ Toa: “Cuộc sống đúng là khó khăn, nhưng mà sẽ ổn hơn thôi.”

Giang Phong nhìn góc mặt của Từ Toa, gật đầu ừ một tiếng, anh nhìn về nơi xa, cứ như là có thể nhìn thấy cả thành phố, anh nói: “Có lẽ một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ phát triển giống như nơi này.”

Từ Toa kiên định: “Nhất định là vậy.”

Cơn mưa này đúng là giống như trong truyện đã viết, kéo dài khoảng bốn ngày.

Ngày cuối cùng, rốt cuộc mưa cũng nhỏ đi nhiều, mưa phùn kéo dài.

Nhưng mà mọi người cũng không lạc quan là mấy, dù sao thì mấy ngày nay cũng có lúc mưa nhỏ, nhưng mà chớp mắt lại lớn lên. Hễ là người biết tính toán thì hầu như không thể vui nổi, ưu sầu vì tình hình này.

Người âu sầu nhất trong thôn không phải là những người lớn này mà trái lại là một đứa con nít, đứa trẻ này chính là Lâm Châu.

Giữa buổi trưa nhưng không có mặt trời, trái lại mây đen phủ kín.

Từ khi chuyển ra ngoài, cậu bé cảm thấy cuộc sống này như là thiên đường, cuối cùng bọn họ cũng có thể được ăn cơm. Trước đó ngay cả chút nước sôi trong nhà cũng phải cắt xén. Chú hai của cậu bé còn xỉa xói nói: “Mày xem ba mày phí sức thế nào? Không phải đều cho tao hết à? Ha ha ha.”

Cậu bé phải sống dựa vào người nhà này để được sống tiếp nên cậu bé chỉ có thể nhịn.

Nhưng khi cậu bé nhận ra khi đi theo chú hai mới không sống nổi, cuối cùng cũng rời khỏi cái gia đình không có lương tâm này.

Tự mình sống, ngàn tốt vạn tốt.

“Anh.”

Lâm Tiểu Muội nhỏ nhắn yếu ớt, ba tuổi rưỡi vẫn chưa biết đi.

Bác sĩ Tiểu Giang đã nói là em gái cậu bé không bị bệnh, chỉ là từ nhỏ đã quá thiệt thòi, thiếu dinh dưỡng thời gian dài.

Bình Luận (0)
Comment