Chương 156: Cảm ơn
Giang Phong: “Em mau đi, mở hết vỏ trai lấy ra. Ba em biết, anh biết, không có nghĩa là người khác không biết, hai đứa còn quá nhỏ, đừng để người khác biết nhà em có đồ tốt.”
Tiểu Lâm Châu nghĩ, cũng hiểu điều này, nhanh chóng gật đầu nói: “Được.”
Tuy cậu biết mình không nên lấy đồ của bác sĩ Tiểu Giang, nhưng mà cậu bé vẫn không nhịn được, cậu bé muốn bồi bổ cho em gái mình một chút,
Cậu bé cúi người thật thấp nói: “Cảm ơn bác sĩ Tiểu Giang.”
…..
Đêm tối.
Mưa đã tạnh, không biết có phải vì hết mưa rồi hay không, Giang Phong cũng không xuất hiện ở thành phố Giang Hải nữa.
Từ Toa đợi một lát, không thấy thì đã hiểu, có lẽ Giang Phong sẽ không xuất hiện, mấy hôm nay có đồng bọn đi theo, đột nhiên lại chỉ còn có mình mình, cảm thấy hơi mất mát. Mặc dù có cảm xúc như vậy, nhưng Từ Toa vẫn xốc lại tinh thần, bắt đầu việc tìm kiếm của hôm nay.
Từ Toa không đợi Giang Phong nữa, mà lúc này, Giang Phong cũng đã tỉnh lại từ trong mộng, biết được hôm nay mình không vào thành phố Giang Hải. Anh đứng dậy đẩy cửa ra, lúc này mới phát hiện, hết mưa rồi.
Dựa theo tình huống này thì xem ra, anh sẽ xuất hiện, có thể đúng là có liên quan đến trời mưa.
Chẳng qua Giang Phong cũng không nghĩ nhiều, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Tuy là hết mưa rồi, anh vẫn mặc áo mưa ra ngoài, mang cá phân tán vào bờ sông, qua qua lại lại, làm bốn lần. Làm xong, lại lấy túi hạt châu nhựa rắc lên bờ sông.
Mặc kệ người lớn trong thôn có vui hay không, chắc là cô gái nhỏ yêu cái đẹp sẽ thích.
Giang Phong làm xong, lúc này mới vội vàng rời khỏi bờ sông.
Trên đường trở về, anh ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này đã có thể thấy sao, chắc hẳn trận mưa này sẽ ngừng lại. Không thể không nói, Giang Phong cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mưa to mấy ngày liền sẽ ảnh hưởng không tốt tới hoa màu.
Có lẽ do bận rộn lúc nửa đêm nên sáng ngày hôm sau, Giang Phong dậy trễ một chút, vừa thức dậy thì đã nghe âm thanh đập cửa, Giang Phong đi dép ra cửa, thì thấy lại là Tiểu Lâm Châu, giọng nói của Tiểu Lâm Châu rất dồn dập, lo lắng nói: “Bác sĩ Tiểu Giang, ven sông có rất nhiều cá chết!”
Sáng nay cậu bé muốn đến xem thử có còn ngọc trai rơi xuống không, kết quả thật sự rất giật mình, vỏ trai thì không thấy đâu lại thấy rất nhiều cá chết.
Tiểu Lâm Châu rất kích động, Giang Phong lập tức nói: “Anh với em đi xem thử.”
Làm người khởi xướng, anh phải lấy mười hai vạn phần diễn xuất ra.
Một lớn một nhỏ vội vàng đến bờ sông, gặp được một lão nông sốt ruột chăm sóc hoa màu vào buổi sáng. Tuy Giang Phong là bác sĩ trong thôn, nhưng không quen với mọi người lắm, nhưng cho dù không quen hết, cũng là người cùng một thôn, hỏi: “Sáng sớm hai người làm gì mà vội vàng vậy?”
Giang Phong: “Tiểu Lâm Châu thấy ở bờ sông có rất nhiều cá chết, cháu đến xem thử có ăn được hay không.”
Vừa nói xong, mọi người cũng lập tức có tinh thần, trạm xá trong thôn đến bờ sông phải mất đến hai mươi phút, chờ bọn họ đến, dọc đường đã có không ít người đi theo. Đương nhiên nếu coi trọng hoa màu thì sẽ đến ruộng trước. Nhưng mà lương thực ngoài ruộng nói thế nào cũng không phải của mình, nếu cá ở bờ sông có thể ăn, thì đó là đồ của mình rồi.
Cho nên có không ít người đi theo.
Lúc đến bờ sông, mọi người kinh ngạc: “Trời ơi!”
Thôn của bọn họ, chưa từng thấy nhiều cá chết như vậy ở bờ sông bao giờ, Giang Phong giả bộ kiểm tra, lập tức nói: “Cá này không giống cá sông, chắc là cá biển, không biết sao lại trôi đến đây. Có lẽ do môi trường nước không thích hợp nên mới chết. Tôi thấy chỉ mới chết thôi nên có thể ăn được.”
Tối hôm qua khi anh ném cá lên cố gắng không dính nước sông, chưa đầy nửa đêm, chắc chắn không có vấn đề gì.
Mọi người vừa nghe “Có thể ăn được”, chạy như bay đến, lúc này còn không chạy nhanh? Ai lấy được thì là của người đó đấy!
Mọi người lao ra như ong vỡ tổ, Giang Phong cũng giúp Tiểu Lâm Châu nhặt mấy con cá lù đù vàng to, nói: “Anh nhặt giúp em, em về nhà lấy thùng đi!”
Tiểu Lâm Châu nghe xong, ôm hai con cá vội vàng chạy về nhà.
Bờ sông náo nhiệt hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nghe nói bên này có nhiều cá, Cổ Đại Mai chưa ăn cơm xong đã vội vã chạy đến bờ sông, ngay cả một người đàn ông như Từ Sơn cũng đuổi theo không kịp. Từ Toa biết đây là do Giang Phong làm, cũng vội vàng nói: “Cháu cũng đi.”
Bà Từ đóng chặt cửa lại, mang theo hai cái thùng, cũng chạy nhanh theo cháu ngoại đến bờ sông.
Còn chưa tới bờ sông, chợt nghe có người nói: “Dưới đất còn có hạt châu?”
“Hạt châu gì? Tôi xem xem? Đẹp thật, đáng giá không?”