Chương 177: Thổ Cẩu Tử
Từ Toa: "Mình phải làm một cái bảng, ghi chép rõ ràng ở đâu có đồ đạc gì, sau này muốn tìm cũng dễ dàng."
Tuy là lẩm bẩm như vậy nhưng mà Từ Toa lại không nghĩ nhiều, dù sao đây cũng không phải là chuyện cần làm ngay, đương nhiên cô không vội vàng. Từ Toa lại tiếp tục tìm kiếm.
Quả nhiên là hy vọng quá tốt đẹp, thế nhưng rất khó tìm được súng.
Từ Toa tìm từ trên xuống dưới cũng không tìm được.
Từ Toa không tìm được cũng dứt khoát từ bỏ, nhưng mà bình xịt hơi cay này lại khiến Từ Toa nghĩ đến tiệm thuốc.
Tuy là không mấy liên quan, nhưng Từ Toa lập tức nghĩ đến.
Điều khiến Từ Toa vui vẻ nhất, đây là một thời kỳ mà đâu đâu cũng có tiệm thuốc. Ví dụ như con phố đối diện nhà cô có một tiệm, bên cạnh đồn cảnh sát này cũng có một tiệm. Cửa tiệm này còn lớn hơn cửa tiệm đầu ngõ nhà cô.
Dù sao cũng là ở bên cạnh đồn cảnh sát mà.
Từ Toa khiêng túi nhỏ đi qua bên này, giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, đây là đồng hồ heo con của trẻ em mà cô tìm thấy ở chợ bán sỉ lẻ.
Từ Toa... đeo vào.
Đợi tương lai, khi cải cách, cô nhất định sẽ đến trung tâm thương mại mua một cái đồng hồ Patek Philippe hay là Vacheron Constantin gì đó cũng được, Rolex cũng ổn.
Chỉ cần không phải đồng hồ heo con.
Tất nhiên bây giờ vẫn rất được ưa chuộng.
Mười giờ rưỡi.
Cô còn một tiếng rưỡi nữa.
Từ Toa đứng ở cửa tiệm thuốc, cảm giác mức độ sang trọng của tiệm thuốc.
Lầu một này bán thuốc, còn lầu hai thì bán một số đồ dùng hàng ngày.
Viên canxi của Từ Toa đã sắp hết, cô lại lấy thêm một ít. Lại nghĩ đến cô bé Lâm Tiểu Muội ba tuổi rưỡi vẫn còn chưa đi được, Từ Toa chần chừ một chút lại lấy thêm mấy lọ. Có thể để bác sĩ Tiểu Giang đưa cho con bé.
Giang Phong là bác sĩ, anh ta... Từ Toa bỗng nhiên vỗ đầu, sao cô lại quên chứ, Giang Phong là bác sĩ đó.
Có một số thứ cô lấy ra thì sẽ có vấn đề, nhưng mà Giang Phong có thể lấy được đó.
Hơn nữa còn cần dùng đến.
Từ Toa cũng không quan tâm là thuốc gì, lập tức lấy vài thứ bỏ vào túi, sau đó đi thẳng đến lầu hai.
Cô không cần thuốc lắm, nhưng lại cần đồ dùng hàng ngày.
Trước đó chỉ có một mình mình, nhưng mà bây giờ đã khác, cô có một người giúp đỡ mà. Cô có thể để bác sĩ Giang giúp cô giấu, dù sao thì cô cũng trượng nghĩa lấy thuốc cho anh như vậy.
Từ Toa đi tới lầu hai, đầu tiên là lao đến khu tạp hóa, cô muốn ăn gạo trắng.
Trước kia Từ Toa cảm thấy mình thích ăn ngũ cốc.
Cô mua ngũ cốc trong siêu thị về nấu, còn ăn ngày hai bữa.
Những thứ này đều là thứ cô thích.
Nhưng mà khi thực sự đến thập niên bảy mươi cô mới hiểu được, ngũ cốc và ngũ cốc trong siêu thị không hề giống nhau đâu. Chỉ là trùng cách gọi thôi, vậy nên Từ Toa đã âm thầm chấp nhận mình là một người không chịu được khổ.
Chấp nhận đi.
Trong điều kiện nghèo nàn, bạn sẽ yếu ớt hơn mình nghĩ.
Từ Toa ôm túi gạo vui sướng.
Không chỉ chuột yêu gạo, Từ Toa cũng yêu gạo.
Ha ha.
Thấy vẫn còn thời gian, Từ Toa tiếp tục tìm kiếm, nhanh chóng liếc mắt nhìn thấy mì sợi ở tầng dưới nhất, Từ Toa cứ như một con mèo trộm, vui vẻ bỏ vào túi. Mì sợi loại tốt nhất, cũng không sợ trời nóng sẽ hư mất, Từ Toa vui vẻ bỏ vào túi, túi không lớn nên rất nhanh đã đầy. Từ Toa đến quầy hàng kéo một túi nilon, tiếp tục lấy.
Từ Toa còn đang vui vẻ lấy đồ, vừa đứng lên đã giật mình hoảng sợ hét lên.
Nhìn xuyên qua cửa sổ ra ngoài, đằng sau tiệm thuốc là một cửa hàng đồ tang.
Trên tủ kính treo một người giấy.
Con mẹ nó thật hù chết người.
….
Một ngày của tháng tám, nóng như lửa đốt.
Tuy rằng thôn Thượng Tiền Tiến đã có cơn mưa to liên tiếp bốn ngày bốn đêm, nhưng sau cơn mưa chẳng những không làm thôn Thượng Tiền Tiến mát mẻ mà ngược lại càng thêm nóng hơn.
Chẳng qua cũng không có gì bất ngờ, nói cho cùng thì bây giờ cũng là tháng tám. Mặc dù thôn Thượng Tiền Tiến ở vị trí mà hướng bắc không ra hướng bắc, hướng nam không ra hướng nam thì cũng không thể chống lại được cái nóng của tháng tám. Đêm hôm khuya khoắt cũng chẳng có một cơn gió nào.
Trên con đường mòn trong thôn, một bóng dáng loạng choạng xuất hiện.
Giống như người áo đen trong Conan vậy.
Càng đáng sợ hơn nữa chính là cô ta mặc một bộ đồ đen hòa vào với màn đêm, trong tay xách một cái giá gỗ, trên đó treo hình nhân bằng giấy trắng toát. Nếu không phải thị lực tốt thì cũng chẳng nhìn ra còn có một người nữa, chỉ có thể thấy vòng hoa buộc phía sau cô ta và hình nhân. Tinh tế tí nữa còn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng nề của người phụ nữ.
Phì phò phì phò.
Thổ Cẩu Tử – kẻ đầu đường xó chợ trong thôn đêm khuya đi ra ngoài định vào ruộng trộm khoai lang.