Chương 195: Thổi phồng
Lời của Cổ Đại Mai không phải xạo, năm đó bà Từ nhìn trúng cô ta không phải là nhìn trúng sự hung hãn của cô ta và nhà đông anh em sao? Mặc dù cô ta là con cả trong nhà, bên dưới đều là em trai em gái.
Nhưng mà, ba cô ta đứng thứ tám trong nhà.
Mấy ông bác vẫn còn sống sờ sờ đấy. Trải qua những năm tháng đó có rất nhiều người mất mạng, nhưng ở quê nhà cô ta rất nghèo đến nỗi thổ phỉ còn chê cho nên cũng coi như được bảo toàn.
Ông nội của Cổ Đại Mai cũng đã 80 tuổi hiện vẫn còn sống.
Anh em họ nhà cô ta, nói là có hơn 20 người đúng thật không nói khoác. Thậm chí, tuổi con trai anh họ con bác cả cũng xấp xỉ cô ta, cho nên còn nhiều hơn nữa. Tính sơ sơ, nếu kéo đi đánh lộn, cãi nhau có thể lên tới 40 - 50 người.
Đây mới chỉ là anh em họ hàng gần, nếu tính cả anh em họ hàng xa thì càng nhiều hơn.
Trong thôn này không có cái gì là bí mật, cho nên chuyện nhà mẹ Cổ Đại Mai ai ai cũng biết, cô ta vừa kêu gào như thế mọi người đều ngậm miệng.
Chớ đừng nói, người đàn bà đanh đá này thật sự sẽ đi kêu người đó!
Người sống ở chỗ khỉ ho cò gáy càng đồng lòng.
Dẫu sao, đoàn kết mới có thể sống.
Trong chốc lát, mọi người đều không lên tiếng, cũng không còn ai dám nhắc tới hôn sự của Từ Toa, ngay cả đám đàn ông bên này. Nhưng mà mọi người hướng mắt nhìn Từ Sơn đặc biệt đồng tình.
Một người đàn ông có cô vợ mạnh mẽ như thế, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Từ Sơn: “Này, không phải... ánh mắt của mọi người là sao hả? Vợ tôi rất tốt với tôi.”
“Ừm tôi biết.”
“Vợ anh thật sự là người tốt.”
Từ Sơn u ám: “Giọng điệu của mọi người quá miễn cưỡng rồi.”
Đám đàn ông cảm thấy thật đúng là làm khó bọn họ, bọn họ đã nói tới vậy rồi còn muốn nói gì nữa?
Bọn họ nhắm mắt khen bừa đấy, còn có thể nói khen hơn nữa sao? Không lẽ nói vợ anh hiền lành dịu dàng? Lời này, anh có tự tin để nói không? Còn không phải làm khó người khác sao?
Từ Sơn: “Tôi nói này mọi người, vợ tôi đối xử với tôi vô cùng tốt, cô ấy còn hiền lành, tôi chưa thấy trong thôn chúng ta, có cô vợ nào tốt hơn vợ tôi, anh thấy cô ấy đen ư? Nhưng là đen có hương vị riêng của nó, phụ nữ ấy à, dáng dấp xinh đẹp thì quá dễ, kiểu dáng vẻ nhìn có sức hút riêng mới khó…”
“Oẹ!” Một chàng thanh niên còn chưa lấy vợ, sau cùng không nhịn được, anh ta cúi người nôn khan, lát sau thấy mọi người đều nhìn mình, anh ta vội vàng thanh minh: “Tôi, tôi, tôi không có ý gì khác đâu.”
Gương mặt Từ Sơn lạnh lùng: “Cậu có ý gì?”
“Anh Sơn Tử, tôi thật sự không có ý gì đâu, tôi thề!” Anh ta thật đúng không thể làm trái lương tâm nói ra những lời khoác lác kia, cho nên mới cảm thấy buồn nôn. Nếu như anh nói đẹp như thần tiên, tôi còn nhịn được, thế nhưng… Anh ta nhìn thoáng qua vợ của anh Sơn Tử, nghĩ đến những lời dễ nghe kia, không nhịn được lại nôn: “Oẹ!”
Từ Sơn vô cùng tức giận: “Cậu đây là ý gì! Tôi nói cho mọi người biết, người trẻ tuổi các cậu đúng là không biết tốt xấu! Có biết lấy được cô vợ thương mình quan trọng đến mức nào không? Các người biết cái rắm!”
Anh ta nhắc đến chỗ này thì tự hào: “Vợ tôi nói, cho dù tôi không làm việc cô ấy cũng có thể nuôi tôi. Tất nhiên tôi không gãy tay gãy chân, vẫn phải làm việc, dù sao tôi cũng là đàn ông mà! Nên có công việc của mình, cậu nhìn vợ tôi biết tính toán bao nhiêu! Vợ mấy người làm được không?”
Mọi người trầm mặc không nói gì.
Vợ chúng tôi đương nhiên làm được.
“Vợ tôi còn nói, hai chúng tôi cùng nhau để dành tiền, đến sau này có tiền rồi chúng tôi sẽ nằm trên đó ngủ. Vợ mấy người có mộng tưởng lớn như vậy không?”
Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu: “Điều này quả thật không có.”
Với lại, anh có thể đừng khoác lác nữa không.
À không, cũng không hẳn là nói khoác, vợ anh bủn xỉn như vậy, kê tiền để ngủ cũng không ngoài ý muốn. Thật đúng là không có một chút bất ngờ nào.
Từ Sơn: “Vợ tôi tốt như vậy, các cậu có cân nhắc đến em gái của cô ấy không?”
Anh ta khen vợ mình như vậy còn không phải là hy vọng cô em vợ kia cũng có thể có nơi chốn tốt? Đây là nhiệm vụ vợ anh ta giao cho anh ta làm đấy.
Trong lòng mọi người giật mình, lập tức nhìn trái ngó phải: “Ôi chao, hôm nay thật là nhiều việc?”
“Haiz, mấy anh nói xem, liệu tối nay còn có chuyện nháo quỷ nữa không?”
“Tôi cảm thấy trận mưa lúc trước cũng có chỗ tốt, đất cũng dễ cuốc hơn.”
“Đúng nhỉ.”
Từ Sơn lại không vui, anh ta nói: “Sao mấy cậu lại chuyển đề tài rồi? Đây là tôi cho mấy cậu cơ hội đấy! Một cơ hội trời cho như thế, các cậu thế mà không nắm chặt, các cậu có đầu óc không vậy?”
“Khụ khụ khụ!”