Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 2 - Chương 2. Xuyên Qua 2

Chương 2. Xuyên qua 2 Chương 2. Xuyên qua 2

Chương 2: Xuyên qua 2

Ngay sau đó, cả người cô giống như con diều đứt dây, lại một lần nữa ngã xuống.

“Hổ Nữu Nhi!”

Tiếng kêu sợ hãi này hoàn toàn làm cho Từ Toa từ trong mộng bừng tỉnh, cô mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy gương mặt trước mắt, chỉ ngây người một giây, cô bỗng nhiên gào khóc: “Bà ngoại, bà ngoại ơi…”

Cánh tay gầy nhỏ của cô gái ôm lấy bà cụ tóc bạc hai mắt đỏ bừng, cô khóc nức nở, giống như một giây sau sẽ hôn mê luôn vậy, những người có mặt ở đây, cho dù là người có ý chí sắt đá đến mấy, lúc này cũng không đành lòng nói xấu cô gái.

Đương nhiên chuyện này cũng không thể nói người ta, mọi sai lầm đều là do Trần Nhị.

Từ Toa ôm bà ngoại khóc thở không ra hơi, bà cụ Từ vội vàng vỗ lưng Từ Toa: “Bảo bối ngoan của bà, Hổ Nữu Nhi, cháu đừng khóc nữa, chúng ta đừng khóc.”

Từ Toa khóc đến mức cả người run rẩy, sau cùng tựa vào bả vai của bà cụ Từ, thế nhưng dù cho như thế thì cô vẫn khóc nức nở.

Có người nhìn thấy cảnh này, quay lưng đi, theo đó rơi lệ, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì.”

Dường như bà cụ Từ cũng không muốn nói quá nhiều, bà khàn giọng nói: “Các người đưa 50 đồng tiền phí bồi bổ, chuyện này coi như trong.”

Mẹ Trần Nhị nhéo con dâu Tiểu Bạch một cái, nhỏ giọng nỉ non: “50 đồng này cũng quá nhiều rồi, nhà tôi đâu có nhiều tiền như vậy chứ, thím à, tôi làm trâu làm ngựa cầu xin thím…” Còn chưa nói xong đã bị chen ngang.

Giọng nói của bà cụ Từ sắc bén hơn rất nhiều, cũng giống như đã lấy hết dũng khí: “Từng ấy tiền cũng đâu có nhiều, chẳng lẽ con bé không cần ăn đồ bổ, không cần uống thuốc ư? Nếu như để lại sẹo, con bé không cần đi chữa trị à! Các người không đưa thì thôi, chúng tôi đi tìm công an, tôi cũng không tin, không ai quản.”

Đại đội trưởng thấy bà Trần còn muốn biện giải thêm cho mình, bèn đánh lên người Trần Nhị một cái: “Thím, thím về nhà lấy tiền đi.”

Giọng điệu của ông ta nặng nề: “Nếu như không đưa thì cút ra khỏi đại đội này cho tôi, đội chúng ta không chứa chấp được loại người này.”

Lời này rất nghiêm trọng, bà Trần giật mình một cái, vội vàng đi ra ngoài.

Giọng của đại đội trưởng thấp hơn một chút, giống như muốn nhu hòa hơn: “Mấy ngày này cán sự Từ cũng đừng làm việc nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi.”

Bà cụ Từ ừ một tiếng, mà lúc này Từ Toa vẫn còn đang ghé trên vai bà cụ, bả vai gầy gò của cô không ngừng run lên, có thể nhìn ra được khóc rất thương tâm, đối với câu nói của đại đội trưởng, cô không đáp lại.

Bà Trần cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng lấy tiền mang đến, run rẩy đưa 50 đồng cho bà cụ Từ, gương mặt kia thật đúng là không thể nhìn, trái tim như muốn nhỏ máu.

Bà cụ Từ nhẹ giọng nói: “Hổ Nữu Nhi nhà tôi bị dọa, đại đội trưởng, ông xem…”

Đại đội trưởng vội nói: “Vậy chúng tôi đi trước, đúng rồi thím à, hai ngày này thím cũng đừng đi làm, ở nhà với con bé, tôi thấy con bé…” Dừng một lát, đại đội trưởng không nói gì nữa, thở dài một tiếng: “Đi thôi…”

Vốn dĩ căn phòng đang ầm ĩ, trong nháy mắt đã an tĩnh không ít.

Bà cụ Từ điều chỉnh lại cảm xúc: “Hổ Nữu Nhi, cháu ngẩng mặt lên cho bà xem có nặng lắm không?”

Bà cụ nâng mặt Từ Toa lên, trên trán của cô có băng gạc màu trắng, mắt đỏ ửng.

Bà cụ Từ: “Tên khốn Trần Nhị kia nên cho đi ăn phân mới đúng, lại dám ức hiếp đến trên đầu cháu, bà thấy là cậu ta hơn nửa đêm dâng hương cho Diêm Vương, chán sống rồi, cháu chờ đi, trước tiên bà sẽ đòi cậu ta 50 đồng, sau đó bà lại giày vò chết cái đồ sao chổi đấy! Tiểu Bạch nhà cậu ta cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, cháu ra mặt cho cô ta, cô ta còn không biết cảm ơn, đồ sói mắt trắng này, sao không để sói bắt đi chứ! À không đúng, sói không thể bắt cô ta, sói có ăn thịt đồng loại không? Con mẹ nhà nó, sao không cho gấu tát một cái chết cô ta luôn đi! Làm cháu gái bà bị thương thành bộ dạng này, bà Trần kia còn không biết xấu hổ xót tiền, một nhà này đúng là đồ chó chết, lòng lang dạ sói!”

Từ Toa: ???

Một bà cụ vừa mới còn yếu đuối bất lực, một giây sau đã biến thành cọp cái miệng đầy thô tục.

Bà an ủi: “Hổ Nữu Nhi, cháu đừng sợ.”

Bà vuốt phẳng 50 đồng: “Bà ngoại đi mua thịt cho cháu, buổi tối chúng ta ăn thịt nhé?”

Từ Toa ôm lấy bà cụ, không buông tay.

Bà cụ Từ giật mình, vành mắt đỏ lên, giọng nói của bà trầm thấp hơn mấy phần: “Hổ Nữu Nhi không cần sợ, có bà ngoại ở đây rồi, không ai dám bắt nạt cháu đâu. Thật ra thầy thuốc có nói, trán của cháu không sao hết, bà ngoại chính là cố ý đòi tiền bọn họ, loại người ngày, cháu phải khiến cho bọn chúng khó chịu, loại người này cho dù có đánh một trận cũng chẳng khó chịu bằng lấy tiền của bọn chúng, hơn nữa, chúng ta có tiền, còn có thể bồi bổ cho cháu…”

Từ Toa vẫn không nói gì, chỉ ôm bà cụ Từ.

Bình Luận (0)
Comment