Chương 224: Thi thể
Từ Toa không yên lòng, dứt khoát đi vào trong văn phòng đại đội, viết viết xóa xóa ở trên tấm bảng đen của kế toán Vương, tấm bảng đen này là kế toán Vương mua từ chỗ thu mua đồng nát về. Không biết của trường học nào.
Tấm bảng này vẫn luôn treo ở cạnh cửa, dùng để viết thông báo gì đó, hoặc là dùng để trang trí lúc lễ tết cho sinh động, đều thuận tiện mà dùng tốt.
Nhưng Từ Toa nhìn thấy lại cảm khái khôn nguôi, trường học vứt cả bảng đen thế này thì còn học hành cái gì. Thời buổi bây giờ thật là hồ đồ mà. Có thể khiến cho Từ Toa một con người không yêu học tập phải sinh lòng cảm khái như vậy, cũng thật là hiếm có.
Từ Toa trước tiên viết một câu trích dẫn lên bảng đen, đây là bắt buộc, nếu không viết, mới là có vấn đề. Ngay sau đó lại cân nhắc một chút, vẽ một bông lúa, tuy rằng không có phấn màu vàng, nhưng là ai lại không nhìn ra bông lúa chứ.
Từ Toa vẽ rất nghiêm túc, ai không biết, còn tưởng rằng cô đang vẽ gì đó rất cao siêu vĩ đại.
Nhưng mà, Từ Toa chỉ là vẽ một đám người que đầy trừu tượng bên cạnh bông lúa mạch, không còn cách nào khác dù sao kỹ thuật của cô cũng chỉ như vậy. Nhưng cũng may là cũng dễ nhìn, có thể khiến người ta nhận ra ý muốn biểu đạt của tác giả, là mọi người đang bận rộn thu hoạch vụ mùa. Cô mới vẽ xong, thì bắt gặp Hoàng Diệu Thường trở lại, trong tay cô ta cầm vở, xem ra cũng không chậm trễ chuyện chính đây.
Hoàng Diệu Thường liếc qua bức tranh của Từ Toa, cười hả hả: “Cô vẽ nhìn như trẻ con ấy!”
Từ Toa: “Cô giỏi thì nhảy vào mà vẽ đi!”
Hoàng Diệu Thường: “Tôi chịu, tôi không dám bêu xấu.”
Từ Toa: “Vậy chắc chắn cô cũng chẳng bằng tôi, nếu như giỏi hơn tôi, sao không đứng ra thể hiện một chút.”
Hoàng Diệu Thường: “Hừ.”
Từ Toa: “A!”
Bốn mắt nhìn nhau càng nhìn càng ghét, chính là nói bọn họ.
Chẳng qua, rất nhanh Hoàng Diệu Thường không kìm được mà bắt chuyện: “Hôm nay người đi làm việc, mới chỉ có hai phần ba lượng người ngày thường.”
Không có cách nào, trong văn phòng đại đội không có người khác, cô ta nghẹn đến mức chỉ có thể cùng Từ Toa nói.
Từ Toa: “Đó là điều chắc chắn rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, ít nhất cũng phải đến xem!”
Từ Toa lại hỏi: “Công an xã đã tới chưa?”
Hoàng Diệu Thường lắc đầu nói: “Còn chưa đến nữa.”
Dừng một chút, cô ta lại nhỏ giọng: “Cô nói xem, cái kia có phải là vợ của lão Nhị nhà họ Bạch không?”
Từ Toa lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Trong sách không chuyên môn đề cập đến chuyện này, cho nên cô cũng không biết, nhưng cô tính toán, khả năng cao là thật. Nếu không tại sao Hồ Hạnh Hoa lại uy hiếp Bạch Liên Hoa?
Hoàng Diệu Thường vô cùng khẳng định: “Tôi thấy chính là như thế! Nếu không cũng đâu nghe nói làng trên xóm dưới có ai bị mất tích.”
Cô ta cũng hiếm có mà nghiêm túc lên, phiền muộn nói: “Haiz phụ nữ lấy chồng giống như đánh bạc, nếu như gả đến nhà như vậy, thật là xui tám đời.”
Từ Toa thuận miệng nói: “Cho nên phải chọn cẩn thận! Biết người biết mặt không biết lòng, nhất định phải cảnh giác cao độ.”
Hoàng Diệu Thường gật đầu: “Đúng vậy!”
Hai người hàn huyên một lúc, nói tới đây, đột nhiên lại ngẩn ra, bọn họ không thế nào hòa hợp như vậy!
Hai người nhìn nhau, quay đi hừ một tiếng!
….
“Cô nói xem, có một số việc có phải là do ý trời hay không…”
Hôm nay, gần như là nhà nào cũng nói về chuyện này, Từ Toa không lên núi xem hiện trường, nhưng mà lời đồn trong thôn cũng không hề thiếu. Cô cũng nghe được gần hết câu chuyện.
Không kể đến chuyện này còn dính dáng đến Hồ Hạnh Hoa, người còn bị “bế” đi rồi.
Đương nhiên, đồng thời mang đi còn có đám người Thổ Cẩu Tử, Đại Hổ, Nhị Hổ - nhân chứng phát hiện thi thể .
Lúc này Từ Toa cũng phải ngẩng đầu cảm khái một câu, nữ đồng chí trọng sinh sống lại này thật đúng là làm chuyện gì cũng không thuận theo ý mình mà.
Ha ha ha!
Cô cười gian trá.
Hồ Hạnh Hoa không được như ý cô ta muốn, cô vô cùng hài lòng!
Phải nói là, chuyện này cũng không phải thực sự phức tạp, đợi đến lúc chạng vạng đoàn người Thổ Cẩu Tử đã trở về. Đám Thổ Cẩu Tử đứng ngay ở đầu bờ ruộng, nước miếng phun như mưa xuân.
“Tối hôm qua tôi trằn trọc không ngủ được, thế là tôi bật dậy đi tìm Đại Hổ, Nhị Hổ…”
“Cậu không ngủ được đi tìm người ta làm gì? Đại Hổ người ta có vợ rồi đấy!”
Thổ Cẩu Tử đáp: “Không phải lúc trước chúng tôi cùng gặp quỷ sao? Chúng tôi là người cùng trải qua kinh nghiệm đáng thương. Tôi trằn trọc mãi đành dậy đi tìm bọn họ cùng nhau nói chuyện, thuận tiện thương lượng lần sau tìm ở đâu! Các người phải hiểu là, chúng tôi suy nghĩ nếu người khác không nhìn thấy lại chỉ có mình chúng tôi thấy, vậy thì chúng tôi phải làm chút gì đó. Nhưng mà chuyện kinh khủng như vậy cũng không thể để cho phụ nữ trẻ nhỏ trong nhà biết được, ba người chúng tôi đành ngồi ở ngoài cổng lớn nhà Đại Hổ bàn bạc. Kết quả ai mà biết lại nhìn thấy con gái nhà họ Hồ đang lén lút đi ra bờ đồng ở hướng Nam. Lúc ấy chúng tôi thấy dáng vẻ lén lút của cô ta, tưởng là cô ta đi ra ngoài hẹn hò… Khụ khụ khụ, chúng tôi sợ cô ta xảy ra chuyện gì, xuất phát từ lòng tốt của người cùng làng, cho nên nhanh chóng chạy theo hóng hớt sao? À nhầm là đi theo giúp đỡ sao? Muốn nhìn một chút là ai. Kết quả, cô ta đi thẳng lên núi, đặc biệt là sau khi lên núi, không biết là tìm cái gì! Thật sự, lúc ấy da gà gai ốc trên người tôi nổi hết cả lên, suýt chút nữa thì bị dọa đái ra quần! Ai biết, cô phát hiện chúng tôi, hét ầm lên một tiếng rồi chạy xuống chân núi. Cô ta chạy không quan trọng, nhưng mà tiếng hét của cô ta làm cho chúng tôi cũng sợ chết khiếp, tôi va vào Nhị Hổ, cùng nhau ngã lăn xuống. Ngã một cái, ai biết lại thấy một đoạn xương trắng…”