Chương 234: Thịt
Hai người nhanh chóng xuống lầu, Từ Toa ba chân bốn cẳng loạng choạng, Giang Phong nhanh chóng kéo lấy cô, tránh cho cô thân mật với cầu thang. Từ Toa thở phào một hơi nói: “Cảm ơn anh, lần này là tôi nóng vội.”
Giang Phong bật cười, anh nắm lấy tay Từ Toa, mềm mềm.
“Cẩn thận một chút.”
Từ Toa: “Ừm, chúng ta đi cửa sau của nơi này ra ngoài, khá nhanh.”
Thật sự là khá nhanh, hai người đi ra con phố phía sau, Từ Toa căn dặn Giang Phong: “Nếu như anh nhìn thấy xe đạp lớn hơn thì nhắc tôi. Tôi định tìm để đổi.”
Giang Phong nhướng hàng mày hình mác: “Cô còn dám đổi đồ, thật can đảm nhỉ.”
Từ Toa: “Người nhà tôi mà, nếu không... sao tôi dám chứ? Tôi cũng không thiếu đồ, sao lại muốn chuốc phiền phức?”
Giang Phong đi theo Từ Toa đến tiệm đồ mai táng, quả nhiên nhìn thấy một cái xe ngựa vàng mã, vốn thành phố này đã lạnh, không hiểu sao nơi này lại càng âm u hơn. Từ Toa: “Thật ra nhìn kỹ một chút cũng không có vấn đề gì.”
Giang Phong gật đầu, đúng là vậy: “Chúng ta đến bên cạnh xem thử sao?”
Giang Phong: “Được.”
Hai người đến mấy cửa hàng không treo bảng hiệu gây tò mò bên cạnh. Thật ra đúng là Từ Toa đã nghĩ nhiều rồi, cô còn tưởng nơi này kỳ bí thế nào, thật ra chỉ là nơi này vừa mới sang tiệm, vẫn chưa chính thức treo biển mà thôi.
Vừa vào cửa hai người đã hiểu đây là một cửa hàng tạp hóa.
Từ Toa nhìn vào kho trữ hàng, gào thét: “Thật tốt quá, đúng là buồn ngủ có người đưa gối.”
Cô cần người giúp đỡ, Giang Phong đã đến.
Cô muốn đổi chút lương thực, lập tức đã gặp một cửa hàng tạp hóa.
Từ Toa cảm thấy cô thật sự là con gái của ông trời, ôi chao, vậy cũng quá hạnh phúc rồi.
Từ Toa: “Chuyện này tuyệt quá đi mất.”
Giang Phong cũng nở nụ cười, vô cùng phấn khởi: “Chúng ta ở xem thử một chút sao?”
Từ Toa vang dội: “Được.”
Cô nói: “Mấy thứ ở đây cũng thật tốt quá đi. Ha ha ha, đúng rồi, chúng ta tạm thời không cần phải lấy gạo và bột mì ở tiệm thuốc nữa, chúng ta mang cái này cho Tiểu Lâm Châu được không? Cái túi này khá lớn.”
Cái túi ở tiệm thuốc khoảng năm đến mười cân gì đó.
Nhưng mà ở đây lại khác, gạo hay bột mì gì cũng tầm năm mươi cân, nhìn thật sự rất có lợi.
Giang Phong: “Được.”
Từ Toa cảm thán: “Sao lại không ai nhận ra nơi này là tiệm tạp hóa vậy chứ, ha ha, để chúng ta được lợi rồi.”
Giang Phong nhìn khóe mắt cong cong của Từ Toa, khóe miệng cong lên, vui như lên trời vậy, tâm trạng anh cũng cực kỳ tốt. Anh hỏi: “Vẫn còn thời gian, chúng ta đi xem thêm một chút không?”
Từ Toa: “Được thôi.”
Tiệm tạp hóa cũng không biến mất, mười phút cuối họ sang đây khiêng đồ là được.
Vừa ra khỏi cửa, Từ Toa lơ đãng ngẩng đầu, á lên, cứ như mèo bị giẫm phải đuôi, Giang Phong lại càng hoảng sợ, nhanh chóng hỏi: “Sao vậy?”
Mắt Từ Toa sáng lên: “Anh xem đi.”
Cô quay đầu, nghiêm trang nói: “Giang Phong, tôi nhận ra anh cực kỳ vượng tôi đó.”
Giang Phong ngạc nhiên nhìn Từ Toa, lại nghe cô lớn giọng phân tích: “Ngày đó tôi đến đây cũng không hề nhận ra chỗ này có tiệm tạp hóa, cũng không thấy được quầy thịt đối diện. Chắc chắn là tiệm này cũng rất tốt.”
Cô kéo Giang Phong lại, Giang Phong cúi đầu nhìn tay Từ Toa, nhưng mà cô lại hoàn toàn không hề chú ý đến những điều này, kéo tay anh chạy vào tiệm, thời buổi này đồ ăn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Nếu nói là thô bỉ thì thật sự thô bỉ, nhưng mà cô không quan tâm.
Hai người cùng vào cửa hàng thịt, Từ Toa lại thét chói tai.
Chuyện như thế này, nếu như chỉ có một mình thì có lẽ Từ Toa sẽ yên lặng cất đồ vào túi. Nhưng mà lúc có người ở cùng thì lại như là muốn thể hiện niềm vui của mình một chút. Từ Toa đứng sau Giang Phong nói: “Quá tốt rồi, có đúng không?”
Giang Phong mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Từ Toa: “Nhưng mà sao đồ ở đây vẫn còn rất đủ nhỉ?”
Cho nên mới nói, dù có cướp đồ thì theo phản xạ có điều kiện của rất nhiều người sẽ tìm các tiệm xa đồn công an sao? Tiệm này ở cạnh đồn công an như vậy nên có lẽ là may mắn tránh khỏi. Từ Toa mải suy nghĩ lung tung, chẳng qua suy nghĩ của cô cũng đã đến gần chân tướng rồi.
Dù sao chuyện này cũng không có gì khó.
Hai người đi vòng vòng cửa hàng thịt heo, tuy chỗ này là cửa hàng thịt heo nhưng mà thật ra là kinh doanh lạp xưởng, từ menu dán trên tường là có thể nhận ra. Lúc còn chưa xuyên qua, bà ngoại của Từ Toa cũng thích mua thịt trực tiếp ở tiệm sau đó để chủ quán làm thành lạp xưởng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng mà Từ Toa đã dạo quanh chỗ này một vòng, cảm thấy ông chủ này cũng không thành thật như vậy.
Căn phòng sau gian hàng này có thể chứa đến sáu cái tủ lạnh lớn, bên trong tủ lạnh toàn là thịt.