Chương 238: Người cùng thôn
Bạn thấy mấy cây nấm này đều ở trên núi không đáng bao nhiêu tiền, nhưng mà Từ Toa lại dùng đường cục để đổi, đường cục không cần mua sao?
“Thật ra cháu tự đi nhặt nấm là được, còn có thể tiết kiệm một chút.”
Từ Toa: “Thật ra cháu đã cân nhắc rồi, tự mình thì nhặt ở đâu chứ? Hơn nữa chú hẳn cũng đã nghe nói đến, cháu không biết phân biệt nấm độc. Nếu như có chuyện gì xảy ra không phải cháu sẽ mất nhiều hơn được sao. Người nhà vốn bận bịu nhiều việc, cũng không thể bảo họ đi nhặt nấm được mà. Vậy sao mà kiếm công điểm được? Năm nay lương thực rất thiếu, ở nhà cũng phải trữ ít rau khô mà.”
Lời này khiến chú Ngưu Tam lại gật đầu. Thầm nghĩ con nhóc này trái lại cũng có tính toán.
Chú Ngưu Tam giúp Từ Toa bưng một túi lớn ba túi nhỏ vào bưu cục, tò mò nhìn trái phải, có vẻ hơi không biết làm sao, người như ông ta vốn không có cơ hội đến đây. Ông ta mất tự nhiên nói: “Chú chờ cháu ở ngoài.”
Sau đó nhanh chóng đi ra cửa.
Từ Toa đi đến quầy hàng nói: “Đồng chí, tôi muốn gửi đồ.”
Ba túi của cô, túi lớn là gửi cho chiến hữu của mẹ cô, vì gửi cho hai mươi người nên khá lớn.
Hai cái túi nhỏ còn lại, một cái gửi cho ba cô, một cái gửi đến Đông Bắc.
Tuy đã hơn một lần chiến hữu của mẹ cô giúp đỡ một tay, nhưng mà Từ Toa cũng không biết rõ mấy.
“Cô gái nhỏ, là cô sao?”
Người đàn ông trung niên ở quầy lại nhớ rất rõ Từ Toa, nói: “Sao cháu lại gửi nhiều đồ qua bưu điện như vậy chứ?”
Từ Toa: “Lần trước nhận của người ta, lần này đáp lễ đó mà.”
Lúc cô đến đã mang theo kẹo, nhanh chóng móc ra một ít, cỡ khoảng sáu bảy viên: “Chú, lần trước may mà có chú, mời chú ăn kẹo.”
Không phải Từ Toa keo kiệt, nhưng mà cũng biết được thời buổi này cũng không có ai cho đồ quá nhiều, cô cho sáu bảy viên kẹo đã rất tốt rồi. Thật ra Từ Toa cũng có thể không cho, nhưng mà cô nghĩ mình khác với mấy người ngoài kia, cô thường xuyên đến bưu điện, tạo quan hệ tốt sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Quả nhiên, nhận lấy kẹo đường, nụ cười của người đàn ông trung niên càng thật lòng hơn, đồng chí trẻ tuổi bên cạnh ông ta, còn cả một nữ đồng chí trẻ tuổi vừa đi từ cửa sau vào cũng đều liếc mắt nhìn Từ Toa.
Từ Toa cúi đầu viết biên lai, ánh mắt quét qua người đàn ông trung niên chia cho hai người trẻ tuổi mỗi người một viên kẹo, còn lại thì cất hết vào túi.
Từ Toa làm như không biết, viết xong biên lai, lại hỏi hôm nay có tiền gửi cho mình không, quả nhiên là có.
Cô không đến đây nhiều, cơ bản là mỗi tháng đều làm việc này một lần, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Từ Toa lấy tiền, cô gái trong quầy lại nhìn cô thêm một cái, nói: “Cô chính là Từ Toa à?”
Từ Toa nghi ngờ nhìn cô gái này, không quen mà.
Cô gái kia có lẽ cũng hiểu là cô không biết mình, cười nói: “Tôi tên là Trần Quế Hoa, cũng là người thôn Thượng Tiền Tiến.”
Từ Toa bừng hiểu ra, à đúng rồi, con gái của nhà đại đội trưởng đang làm việc ở bưu điện công xã, xem ra chính là người này.
Cô cười tủm tỉm nói: “Hóa ra là chị Quế Hoa, em đến đại đội chúng ta lâu như vậy mà trời xui đất khiến vẫn chưa gặp được chị. Chị làm việc ở đây thật tốt.”
Trần Quế Hoa đắc ý cười cười, lập tức nhớ đến gì đó hỏi: “Nghe nói thôn chúng ta lên núi đào hài cốt hả?”
Những người khác cũng lập tức dựng lỗ tai lên.
Từ Toa gật đầu nói: “Đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà không phải là chuyện thôn chúng ta mà là thôn Hạ Tiền Tiến... Chẳng qua chúng ta được tính là có công đó. Em cũng không biết, em muốn lên núi xem nhưng mà đại đội trưởng sắp xếp cho em giữ cửa. Chuyện này làm em rất nóng lòng đó...”
Nói đến đây, Trần Quế Hoa cũng bật cười nói: “Nhất định ba chị làm em sợ rồi.”
Từ Toa vâng một tiếng, gật đầu xác nhận.
Trần Quế Hoa: “Em nhắn giúp chị một tiếng, ngày mai chị nghỉ về nhà.”
Từ Toa: “Được ạ.”
Cô cũng không tám chuyện gì nhiều, nói: “Chị Quế Hoa, em còn phải đến thăm nhà dì, em đi trước nhé.”
Hai mắt Trần Quế Hoa lóe lên, mẹ Từ Toa là con gái độc nhất, lấy đâu ra dì chứ?
Người mà cô có thể gọi là dì cũng chỉ có phó Trấn Du mà thôi.
Trần Quế Hoa đã nghe ba mình nói phó trấn Du rất quan tâm Từ Toa.
Nụ cười của cô ta càng chân thành hơn, nói: “Đi, chị đưa em ra ngoài.”
Từ Toa: “Được.”
Hai cô gái cùng đi ra cửa, Từ Toa giấm dúi nhét vào tay Trần Quế Hoa một viên kẹo, thấp giọng nói: “Cho chị kẹo này.”
Vào lúc này thì đây chính là thủ đoạn giao tiếp tốt nhất rồi.
Quả nhiên Trần Quế Hoa vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn em, có chuyện gì chứ đến tìm chị nhé.”
Dừng một chút còn nói: “Chị về thôn sẽ đến chơi với em.”
Trần Quế Hoa lại chào hỏi chú Ngưu Tam, nhưng mà không chần chờ, lập tức quay về làm việc.