Chương 243: Phân tích
Cổ Đại Mai nhéo Từ Sơn: “Anh nhìn đi, anh xem con gái anh kìa.”
Từ Sơn: “Bánh màn thầu không thơm sao?”
Anh còn nói chuyện này?
Cổ Đại Mai còn không biết ý của người đàn ông của mình này sao? Hừ một tiếng, đỡ cái bụng dựa vào tường, bánh màn thầu có thơm không sao? Rất thơm, nhưng mà ăn no quá đi.
Thật ra lượng cơm mà nhà bọn họ ăn không nhiều lắm, nhưng bụng lại giống như thùng không đáy vậy, cảm giác ăn bao nhiêu cũng không đủ. Nhưng mà ăn no xong thì lại có tâm trạng tán gẫu chuyện nhà.
Từ Sơn: “Sáng nay nhà lão Trần ầm ĩ lớn lắm.”
Từ Toa: “Sao? Ầm ĩ chuyện gì?”
Gần đây cũng đâu có chuyện gì, cô bỗng nghĩ đến: “Bạch Liên Hoa?”
Từ Sơn: “Ừm, lão Trần muốn Trần Nhị và Bạch Liên Hoa ly hôn, Bạch Liên Hoa kêu khóc không chịu đi, con trai và con gái cô ta cũng khóc, ầm ĩ đến trưa.”
Từ Toa bĩu môi, kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Từ Toa chắc chắn không thông cảm, hơn nữa cô cảm thấy mình dùng ba chữ kẻ đáng thương để nói về Bạch Liên Hoa thì cũng đã sai rồi. Bạch Liên Hoa này ư, chỉ cần cho cô ta cơ hội, người xui xẻo chính là người khác. Ích kỷ độc ác lại mặt dày.
“Vậy có đuổi được không?”
Từ Sơn: “Sao được chứ, bác gái Trần muốn đuổi đi, Trần Nhị không vui.”
Cổ Đại Mai: “Vậy mà không nhận ra đấy, Trần Nhị này vậy mà lại có vài phần tình cảm thật sự với vợ mình.”
Nói đến như vậy, Từ Toa hừ một tiếng, cười nói: “Mọi người ngây thơ quá rồi đấy. Gì mà tình cảm thật, cháu thấy anh ta cũng chỉ là hiểu rõ bản thân thôi. Nếu như Bạch Liên Hoa thật sự bị đuổi đi, Trần Nhị có thể lấy vợ khác sao? Dù bây giờ có thế nào thì vẫn có vợ con làm ấm giường. Nếu là sau này thì có khi không thể được nữa.”
Chuyện này cũng không phải do Từ Toa thông minh hiểu được, mà là trí nhớ của cô tốt.
Cô nhớ rõ trong truyện nhà họ Trần vẫn muốn giữ Bạch Liên Hoa lại là vì lý do này.
Thậm chí lão Trần còn cảm thấy Bạch Liên Hoa có nhược điểm bị nắm chặt trong tay như vậy, càng sẽ làm trâu làm ngựa cả đời ở nhà họ Trần mà không dám nói nhiều câu nào. Một cô con dâu có nhược điểm cần lo luôn tốt hơn một cô con dâu tái giá giỏi mưu tính.
Từ Toa nhớ rõ điều này, nên cũng không tin là họ có tình cảm chân thật gì, đơn giản chỉ cảm thấy như vậy có lợi cho mình mà thôi.
Cổ Đại Mai giật mình nhìn Từ Toa, lắp bắp nói: “Điều kiện nhà họ tốt như vậy mà, nếu như tìm thêm một...”
Bà Từ ngắt lời Cổ Đại Mai, nói: “Điều kiện nhà họ tốt là do Trần Tam buôn bán chút đồ ở chợ đen, nhưng mà Trần Tam là Trần Tam, Trần Nhị là Trần Nhị. Lẽ nào Trần Đại và Trần Tam không có ý kiến gì sao? Trần Đại làm việc đồng áng rất giỏi, kiếm được lương thực cho nhà, Trần Tam xem như cũng biết kiếm tiền, đóng góp tiền cho cả nhà. Bây giờ bọn họ vẫn chưa ở riêng, cùng ăn cùng chi, dù trong lòng oán hận cũng sẽ không nói ra. Nhưng mà nếu để Trần Nhị đi bước nữa, sẽ dùng tiền của ai chứ? Không phải sẽ tổn thất quyền lợi của tất cả mọi người trong nhà sao? Trần Đại Trần Tam có khả năng sao? Năm nay con lớn nhất của Trần Đại đã mười hai tuổi, chưa đến mấy năm nữa đã bàn chuyện xem mắt được rồi, Trần Tam vẫn chưa kết hôn, chỗ nào không cần dùng tiền chứ? Dựa vào đâu mà Trần Nhị được lấy vợ hai lần? Dù Bạch Liên Hoa không được tốt thì nhà họ Trần cũng chưa chắc thật sự muốn để họ ly hôn. Có khi chỉ là cố tình làm ầm ĩ cho mọi người xem. Nếu không chẳng phải ai ai cũng sẽ nhắm vào nhà họ sao? Bây giờ dù có khó coi hơn nữa thì cũng sẽ không dính dáng đến nhà họ Trần. Chỉ vợ chồng Trần Nhị gánh lấy tội này mà thôi. Hơn nữa nếu Trần Nhị nhất quyết không ly hôn, kẻ ngốc trong thôn còn nghĩ cậu ta có tình nghĩa, vậy thì đoán là cũng không ai bàn tán nhiều về cậu ta. Chỉ sợ là cuộc sống của Bạch Liên Hoa sau này sẽ ngày càng khó khăn.”
Cậu Hai họ không hiểu có chuyện gì xảy ra, rất tò mò, bà Từ kể hết chuyện gần đây về Bạch Liên Hoa ra, khiến cậu họ trợn to mắt, không ngờ còn có chuyện như vậy.
Nhưng mà bà Từ phân tích không hề sai sót.
Từ Toa hiểu rằng nhà họ Trần đúng là có ý này.
Cô hỏi: “Hồ Hạnh Hoa thì sao, cô ta về chưa?”
Cổ Đại Mai: “Về rồi, nói là không liên quan đến cô ta.”
“Xì, không liên quan đến cô ta sao Bạch Liên Hoa lại muốn đánh cô ta? Không có chuyện gì thì đêm khuya cô ta lên núi làm gì chứ?” Từ Sơn bật cười, đó là chuyện không thể tin được dù chỉ một xíu, không chỉ không tin mà còn nói với người nhà: “Con thấy Hồ Hạnh Hoa cũng không phải người tốt gì, sau này chúng ta cách xa chút.”
Nhắc đến thì hai nhà thật sự xa cách, thật sự là không thường lui đến.
Bà Từ liếc anh ta: “Còn cần con nhắc sao?”
Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, đúng lúc này nghe có người gọi: “Có người ở nhà không?”