Chương 245: Đang nhìn chằm chằm
Giang Phong càng cười lớn hơn, nhưng mà cũng nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy là bà ngoại cô đang muốn cào tôi.”
Từ Toa: “Ai?”
Giang Phong: “Bà ấy ở cửa sổ, đang nhìn chằm chằm tôi.”
Từ Toa: “...”
Bạn xem đi, đúng là muốn chết mà, biết rõ có người nhìn lén mà còn dám động tay động chân.
Cô nói: “Anh thật đúng là chưa nhìn thấy uy lực của bà ngoại tôi.”
Giang Phong cười: “Thấy rồi.”
Từ Toa: “Sao?”
Giang Phong vậy mà lại có vẻ kiêu ngạo: “Nhưng mà tôi không sợ, họ cũng không dám đến gần tôi. Dù sao cũng không ai xui xẻo như tôi.”
Từ Toa: “...”
Ơ không đúng, lời như vậy sao anh nghĩ ra được chứ?
Từ Toa cảm thấy người này đúng là hết thuốc chữa.
Cô nói: “Được rồi được rồi, anh mau đi đi.”
Lại lập tức vỗ đầu: “Tôi bị anh làm cho ngớ ngẩn rồi, anh chờ tôi, tôi đưa tiền cho anh.”
Cô hỏi: “Bao nhiêu thế?”
Giang Phong thành thật: “Tôi nói với họ là hai trăm, tôi có ba mươi...”
Còn chưa nói hết đã thấy Từ Toa đi vào nhà, chưa được bao lâu đã lấy hai trăm ra, cô kéo Giang Phong ra cửa lải nhải: “Anh lo này lo kia, giữ tiền đi. Tôi có tiền.”
Nhất thời Từ Toa cảm giác như mình là một phú bà nuôi tiểu bạch kiểm.
Lại nhìn gương mặt của Giang Phong, chà chà, người này nếu là tiểu bạch kiểm thì vẻ ngoài rất hợp. Nếu như không phải tên này quá xui xẻo, lúc nào cũng có thể chọc đến rắn, côn trùng, chuột, kiến, lại một thân một mình, đoán là giá thị trường hẳn phải rất tốt chứ.
Nhưng mà bây giờ chỉ sợ không được.
Với nhiều người có lòng riêng thì chó cắn nhím, không thể ngậm miệng được.
Ánh mắt Từ Toa thay đổi, Giang Phong thấy có vẻ mờ mịt, anh nói: “Trên mặt tôi có dính gì sao?”
Từ Toa nhớ đến suy nghĩ đặc sắc của mình, ho khan hai tiếng, có hơi đỏ mặt nói: “Cũng không phải.”
Ngoài miệng nói không phải nhưng mà sắc mặt đã bán đứng cô rồi.
Từ Toa: “Ừm, cho anh. Đợi một chút, anh nhân lúc không có ai đưa hai túi gạo hai túi bột mì lớn đi.”
Suy nghĩ một chút lại nói: “Buổi tối đưa cũng được.”
Buổi tối họ lấy ra khá nhiều, khoảng mười túi, bên chỗ Từ Toa không thể giấu được, chỉ có thể giấu ở chỗ của Giang Phong, tuy là cũng chia ra một ít nhưng mà chỗ của Giang Phong cũng không an toàn 100%.
Hơn nữa bọn họ cũng phải tìm lý do lấy một ít về nhà ăn.
Đúng lúc có cơ hội này, cô quay về phòng lấy tiền, chắc bà ngoại cũng đoán được, so với việc bị vạch tội thì hay là nói đang mua đồ.
Từ Toa hít một hơi thật sâu nói: “Cả ngày tôi cứ như kẻ gian, đi đi lại lại nhiều lần, đều phải có lý do chính đáng. Nếu như chúng ta ở cùng một chỗ, anh nói xem có phải sẽ không phiền phức như vậy nữa?”
Nói đến đây hai người đều yên lặng.
Vừa nhìn thẳng vào nhau, sắc mặt Từ Toa bỗng lập tức đỏ như mông khỉ.
Mà Giang Phong cũng không kém cô là mấy, hai người thở hắt ra một cái, xoay người chạy trốn, Từ Toa trực tiếp chạy vào nhà, đóng cửa nhà chính ầm một cái. Mà Giang Phong thì cứ như là Ngộ Không bay lên trời, chớp mắt đã không thấy...
Từ Toa đỏ mặt hít một hơi thật sâu, không biết vừa rồi mình vừa nói bậy cái gì nữa.
Cô bứt tóc, ảo não gào lên một tiếng.
Từ Toa cố gắng làm dịu tâm trạng, vờ như không có việc gì đi vào nhà, chỉ là vừa vào cửa đã nhận thấy ánh mắt của mọi người, Từ Toa nói: “Mọi người nhìn gì thế?”
Mọi người lập tức đồng loạt nhìn sang chỗ khác, Từ Toa: “...”
Cô chu môi, nói: “Mọi người làm gì kỳ lạ thế...”
Lại nghĩ lại, hai người này là đến khám bệnh, lập tức nói: “Đúng rồi, Giang Phong đã về, hai người đi khám bệnh đi.”
Còn nói thêm: “Anh ta đánh chết một con rắn, nếu như mọi người thấy hứng thú thì bây giờ đi, còn có thể xem thử.”
Thật ngại quá, thứ này không ai muốn xem.
Từ Sơn: “Thứ đó đáng sợ đến mức nào chứ.”
Mặc dù là nông dân nghèo khổ, dù có đồ ăn gì cũng không bỏ qua nhưng mà Từ Sơn ấy mà, cũng không dám ăn.
Đàn ông, hơi nhát thật ra cũng không sao.
Cậu hai họ trái lại có vẻ hơi hứng thú, nhưng mà anh ta ngại mở miệng, dù sao anh ta cũng chưa quen người ở đây. Đừng nói là người ở đây, dù là Từ Toa anh ta cũng chưa quen. Nhưng mà chưa quen thì chưa quen. Con người luôn có bản năng.
Cậu Hai họ dựa vào bản năng của mình có thể biết được cô cháu gái này không phải là đèn cạn dầu.
Câu này không phải mắng người. Người ở nơi hoang vắng như bọn họ lại thấy câu này không mắng người mà là có ý khen ngợi. Là người mạnh mẽ có vẻ khá tài giỏi có thể dẫn dắt người thân. Nhưng mà anh ta cũng không dám nói nhiều.
Mọi người đều yên lặng hơn nhiều, bà Từ nói: “Đừng vội, giữa trưa nên nghỉ ngơi một chút.”
Bà nói: “Thằng hai, cháu và Tiểu Thạch Đầu ngủ ở phòng dì đi, dì ngủ cùng Từ Toa.”