Chương 248: Dự cảm không lành
Cổ Đại Mai và Từ Sơn đã đi xuống ruộng phần trăm từ sớm rồi, trái lại cũng không đi tiễn. Lúc này tuy rằng còn sớm nhưng thời tiết bây giờ suy cho cùng vẫn dễ chịu, các bác nông dân đã bắt đầu thu hoạch hoa màu ở ruộng phần trăm. Vì vậy trên đường đi lại thấy nhiều người đang bận rộn dưới ruộng.
Bà Từ: “Mấy cái chai lọ mà trước đây cháu mang về cũng toàn là trao đổi từ chỗ bác sĩ Tiểu Giang à?”
Vì để đựng tương nấm, bọn họ thật sự thiếu thốn lọ đựng. Chỉ dựa vào sức ăn của nhà bọn họ thì chỗ nào mà có thể ăn ra nhiều chai lọ như thế chứ! Từ Toa đã mang về mấy chai lọ rỗng, nhưng mà trong lòng bà Từ hiểu rõ nhất.
Từ Toa: “Ôi chao.”
Chắc là cũng nhìn ra Từ Toa không muốn nói nhiều nữa nên bà Từ nói: “Cái thứ mà hôm nay cháu dùng để đựng dầu cho cậu hai ấy, loại chai này rất tiện lợi…”
Bà cụ bắt đầu lẩm bẩm.
Một già một trẻ quay về, đi qua nhà vệ sinh công cộng trong thôn thì thấy Hồ Hạnh Hoa đang gánh phân.
Tuy rằng trời vẫn còn sớm nhưng gánh phân thì phải làm sớm hơn cả tiếng đồng hồ so với nông dân ở ruộng. Cũng chẳng còn cách nào khác, mùa hè mà, mùi phân chuồng giữa trưa quá nồng, làm việc này buổi trưa phải nghỉ trước nửa tiếng, buổi chiều làm muộn nửa tiếng.
Một tiếng đồng hồ này đều là để dành cho buổi trưa.
Từ Toa âm thầm lùi về sau một bước, não bộ của Hồ Hạnh Hoa không giống người khác, đừng nói là ghen ghét cô rồi hắt phân lên người cô đấy, chuyện này là lợi bất cập hại. Từ Toa kéo bà Từ, nhanh chóng bỏ chạy giống như bị chó đuổi.
Hồ Hạnh Hoa quay lại thì thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Từ Toa.
Mọi việc gần đây của cô ta đều không thuận lợi, quả là tức điên cả người, chuyện của cậu hai Bạch, cô ta căn bản không vứt bừa đi được chỉ đành nói hình như mình đã lờ mờ nhìn thấy, nhưng bởi vì nhát gan nên không dám nói. Tuy rằng không biết có được người ta tin tưởng, chấp nhận không nhưng bởi vì không có chứng cứ nên cuối cùng cô ta được về nhà.
Chỉ là, cô ta vốn dĩ cũng đã đen đủi đủ rồi, chẳng ngờ đến lúc trở về người nhà còn vả mặt, thậm chí là phải đi gánh phân ở trong đội, nghĩ thử xem, lẽ nào không căm phẫn à?
Nhìn Từ Toa đang rời đi ở phía xa xa, cô ta nhổ một bãi nước bọt rồi mắng chửi: “Đợi cô có mẹ kế đi, tôi xem cô có thể vui vẻ được đến lúc nào!”
Bạch Liên Hoa vừa gánh một thùng trở về đã trông thấy Hồ Hạnh Hoa đang làm biếng, lập tức tức nước vỡ bờ mà nói:
“Cô làm sao đấy? Sao mà lại làm biếng rồi hả? Đây là việc của hai người, không lẽ để một mình tôi làm hết à?”
Cô ta nhìn theo ánh mắt của Hồ Hạnh Hoa, là Từ Toa, cười mỉa nói: “Cô có nhìn nữa thì cũng chẳng bằng đầu ngón chân của người ta đâu.”
Bạch Liên Hoa ở trước mặt người khác thì vẫn là một Bạch Liên Hoa mà bị bắt nạt rồi khóc thút thít, nhưng trái lại ở trước mặt Hồ Hạnh Hoa thì lại lộ ra bộ mặt đanh đá chua ngoa của mình. Nói cho cùng, theo quan điểm của cô ta. Hồ Hạnh Hoa chính là đồ sao chổi!
Dường như tất cả xui xẻo đều bắt đầu từ lúc Hồ Hạnh Hoa đòi tiền cô ta…
Cô ta nhìn Hồ Hạnh Hoa, có thể vừa mắt chỗ nào được chứ?
Mà Hồ Hạnh Hoa, cô ta cảm thấy, nếu như không phải vì mấy chuyện vặt vãnh ở nhà mẹ đẻ của Bạch Liên Hoa thì cô ta cũng không đến nỗi xúi quẩy như vậy. Cô ta tiến lên phía trước đẩy người:
“Cô nói ai đó?”
Bạch Liên Hoa không phòng bị, loạng choạng ầm một tiếng, cô ta đã ngã ngồi vào thùng phân.
Trong thùng phân không có phân, tuy nhiên, thoáng cái Bạch Liên Hoa thế mà đã ngồi vỡ thùng.
Bạch Liên Hoa: “Ối! Mẹ nhà mày!”
Cô ta đứng dậy xông về phía Hồ Hạnh Hoa, hai người họ vật lộn với nhau.
Từ Toa và bà Từ nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn thì bị giật nảy mình, mẹ kiếp!
Bạch Liên Hoa: “Con bà nhà mày……… %¥# &……” Cô ta lấy thùng phân úp lên đầu Hồ Hạnh Hoa!
Hồ Hạnh Hoa: “Mẹ kiếp……¥%#¥……” Cô ta nhét Bạch Liên Hoa vào trong cái thùng đầy phân kia của cô ta!
Bà Từ tuy đã từng trải sự đời nhiều nhưng lúc này cũng ngẩn tò te, không nói nên lời.
Không phải tôi từng trải ít mà là hai người này quả thực quá hung hăng.
Ngay lúc này, bà Từ rốt cuộc thừa nhận, thật ra bản thân mình đích thị là một con cừu non yếu đuối.
Mà con cừu non thứ hai - Từ Toa đang sợ hãi vỗ ngực nói: “May là cháu biết thân biết phận, cách xa bọn họ, hai nữ đồng chí này sắp phát điên đấy!”
Từ Toa vừa nói xong thì thấy hai người họ thế mà đánh vào tận nhà vệ sinh.
Từ Toa nhìn tấm ván gỗ của nhà vệ sinh đang lung lay sắp đổ, bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác không tốt đẹp lắm.