Chương 251: Bà tám
Từ Lập: “Điều kiện gia đình của thanh niên trí thức Hồng không tệ, Tiểu Trần…” Anh ta không nói nhiều, nháy mắt, bộ dạng “Em hiểu mà”.
Từ Toa đúng thật là đã hiểu, không chỉ đã hiểu mà còn cảm thấy vô cùng thú vị, cô phát hiện người anh bà con xa Từ Lập này còn vô cùng bà tám đấy!
Hơn nữa, là loại người lén lén lút lút phát hiện ra tình hình, sau đó tự mình len lén bất mãn mà không nói ra. Nếu như nội tâm có thể mở phụ đề bình luận vậy phỏng chừng trên đỉnh đầu người anh họ này của cô chắc chắn nhú lên một đống chuyện cà khịa tầm phào.
Từ Toa đang tưởng tượng thì nghe Từ Lập nói:
“Chuyện này đừng nói ra ngoài đó, chúng ta đều làm chung một phòng làm việc, Tiểu Trần mà biết sẽ nổi nóng, không cần thiết.”
Từ Toa ờ một tiếng thật dài.
Đã nói đến thanh niên trí thức thì Từ Toa phải hỏi thử: “Bây giờ chỗ của thanh niên trí thức như thế nào vậy?”
Nhắc đến cái này, mắt Từ Lập lóe lên ánh sáng tám chuyện, nói: “Náo nhiệt lắm.”
Từ Toa: “Hở? Anh nói thử xem?”
Từ Lập nói nhỏ: “Thanh niên trí thức Chu Bảo Ngọc đẹp trai, đối xử dịu dàng với các nữ đồng chí, mấy cô nữ đồng chí đó đều tranh giành thanh niên trí thức Chu. Dáng dấp thanh niên trí thức Hồng xinh đẹp, điều kiện gia đình lại tốt, những nam thanh niên trí thức kia đều vây quanh thanh niên trí thức Hồng. Hình như thanh niên trí thức Hồng cũng có chút ý tứ với thanh niên trí thức Chu, nhưng không biết ý của anh ta ra sao.”
Từ Toa gãi đầu: “Thật đúng là phức tạp.”
Từ Lập gật đầu: “Đúng là phức tạp, chuyện này còn có liên quan đến chuyện trong thôn chúng ta nữa đấy, mấy cô gái khá khẩm trong thôn mình đều nhìn trúng thanh niên trí thức Chu, Hoàng Diệu Thường, khụ khụ, dường như cũng hơi có ý này…”
Từ Toa trợn mắt há mồm.
Mấy người này trông lớn hơn cô một tí, còn có người đồng trang lứa với cô, tại sao thế giới tình cảm bây giờ lại phức tạp như vậy?
Có lẽ thấy Từ Toa quá sốc, Từ Lập lại đắc chí nói nhiều thêm vài câu: “Bởi vì nữ đồng chí đều thích thanh niên trí thức Chu, Tiểu Trần vô cùng tức giận nên đã giở trò nhằm thanh niên trí thức Chu đó.”
Từ Toa: “… Nhân phẩm dạng này có hơi không tốt lắm nhỉ?”
Dù thanh niên trí thức Chu nuôi lốp dự phòng, có thể cũng không phải người tốt gì nhưng Tiểu Trần giở trò thì cũng chẳng phải người đoan chính.
Từ Lập: “Bọn họ đều chẳng phải người dễ đối phó, thanh niên trí thức Chu cũng ghê gớm lắm, anh ta rất nhanh đã phát hiện ra, còn không cẩn thận để nhiều người biết. Em không thấy mấy nữ đồng chí ở trong thôn chúng ta đều ngứa mắt Tiểu Trần à?”
Từ Toa: “……”
Đúng là vậy thật!
Cô xúc động từ tận đáy lòng nói: “Thế giới tình cảm của bọn họ phức tạp quá, em không hiểu nỗi.”
Từ Lập gật đầu: “Anh cũng không hiểu.”
Hiếm khi hai người lại có thể nói chuyện với nhau.
Ba con cậu hai đến cũng vội mà đi cũng vội, lại không gây ảnh hưởng gì đến gia đình Từ Toa. Ngược lại cậu hai dẫn con trai quay về, trông thấy mặt trời buổi trưa càng lúc càng gắt, bụng cũng đã sôi ùng ục, cậu hai sờ khuôn mặt nhỏ của con trai, nói:
“Thạch Đầu con cảm thấy thế nào? Con kiên trì chút nữa, chúng ta lại đi thêm một đoạn nữa thì đã có thôn làng rồi, xin người ta cho một bát nước nóng. Đến lúc đó chúng ta ăn cơm nhé.”
Tiểu Thạch Đầu dựa vào trong lòng ba của cậu bé, khẽ dạ một tiếng, thân hình nhỏ bé vặn vẹo một chút nói:
“Ba ơi, con có thể đi bộ được.”
Cậu hai lắc đầu: “Không được, ba bế con, con đi chậm lắm.”
Tiểu Thạch Đầu ê a rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Quả nhiên đi thêm một chút nữa, hai người đã trông thấy thôn xóm, cậu hai đi xin một bát nước nóng, người trong thôn hỏi:
“Anh đi thăm họ hàng hả?”
Cậu hai thật thà cười nói: “Không phải, tôi dẫn con trai đi khám bệnh, nghe nói bác sĩ Tiểu Giang ở thôn Thượng Tiền Tiến chữa rẻ. Con trai tôi bị bệnh, tôi đi mấy ngày trời là vì để khám bệnh.”
Vừa nói thế mọi người đều gật đầu, mấy đại đội gần họ, bình thường đều đi tìm bác sĩ Tiểu Giang.
Lại nhìn cặp ba con này, đặc biệt là đứa con trai, ốm yếu gầy gò.
Cậu hai hàn huyên sơ qua vài câu, lại lần nữa bưng bát lên đường, đi đến nơi không thấy bóng người, anh ta thở phào một hơi rồi ngồi xuống nói:
“Nào, Tiểu Thạch Đầu đến đây ngồi đi con.”
Cậu hai là người đã từng chạy nạn, hiểu biết nhất là phòng bị người khác. Anh ta mang nhiều đồ tốt bên người, sợ bị người khác dán mắt vào, một mình anh ta dẫn theo trẻ con, không bảo đảm được gì cả. Chính vì vậy, dù anh ta đã nói thật nhưng lại cũng nói ở bên đó mình còn có người thân.
Người nghèo một chút thì sẽ an toàn hơn.
Anh ta mở gói thức ăn ra rồi nói: “Bà dì của con đã dặn cho nước nóng vào cái khối vuông nhỏ, khối vuông nhỏ… chắc là cái này.”