Chương 262: Nhớ ân tình
Mấy người vội vàng đi về, trở về đến nhà, mấy nhà họ Cổ lập tức xúm lại, nói thật ra bọn họ đã sớm nghĩ là đổi được một chiếc xe và lương thực, hai anh em nhà họ Cổ cũng không biết, trong nhà mình có đồng ý đổi hai chiếc hay không, mặc dù bọn họ đều cảm thấy hợp lý.
Thế nhưng ông cụ nghĩ như thế nào thì khó mà nói được.
Cả nhà mấy chục người tụ lại một chỗ, nghe hai người kia kể lại, đồng loạt nhìn về phía ông cụ.
Ông Cổ vỗ tay: “Các cháu làm đúng lắm, chuyện tốt như vậy, nhà chúng ta đã chiếm hời lớn.”
Ông cụ nói thêm: “Có chiếc xe ba bánh này, về sau nhà chúng ta có đồ, có thể mang đến công xã đổi, nhất định sẽ được giá tốt.”
Trong nhà có xe, không chỉ là thêm một thứ mà còn là phương pháp khai thác.
Trước kia phải đi đường núi hơn 6 tiếng mới đến được công xã, cũng không phải ai cũng có thể mang đi bán, quá xa không đáng, chỉ có thể bán cho điểm tiêu thụ, khó tránh khỏi việc bị ép giá, nhưng hiện tại có xe, bọn họ có cơ hội đấy.
“Theo như ông thấy thông gia cố tình trợ cấp thêm cho nhà chúng ta, chúng ta không thể không biết đủ, sau này lên núi thấy đồ tốt cũng phải để giành đưa qua, không thể để Đại Mai mất mặt, càng không thể để người ta nói nhà mình là kẻ ăn cháo đá bát! Làm người không được như thế!”
“Vâng.”
Ông Cổ vô cùng vui vẻ: “Xe ba gác dùng tiện nhất, có xe đạp cũng tốt, có xe đạp con cháu nhà mình kết thân cũng dễ, ông sống cùng bác cả, dựa theo đó xe đạp thuộc về nhà thằng cả, xe ba gác thì mọi người dùng chung, về sau ông mất, mấy đứa chia.”
Đây chính là thứ quý giá.
“Về lương thực, mỗi nhà 50 cân, dư 100 cân, nhà thằng cả và nhà thằng tám mỗi nhà thêm 50 cân, mấy đứa cũng nên hiểu được, cách làm này của ba là công chính nhất, ông già này đi theo nhà thằng cả, Đại Mai nhà thằng tám thúc đẩy việc này, người ta là nể mặt Đại Mai.”
Ông cụ tự cho rằng mình đã thấy rõ ý đồ của nhà họ Từ.
“Ba, chúng con hiểu.”
Ông Cổ lại nói thêm: “Nếu có người hỏi đến thì nói ba mang tấm da hổ kia đến hợp tác xã để đổi, đừng nhắc gì đến nhà họ Từ, mặc dù nói chúng ta trao đổi, không liên quan đến tiền, không vấn đề gì, nhưng chuyện này vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu ai dám nói năng linh tinh, cái nhà này không chứa nổi đứa chó chết như vậy! Về sau không phải là người nhà họ Cổ chúng ta nữa.”
Đã nói như vậy, tất cả đều rối rít gật đầu.
Đừng nhìn bên này bọn họ đông người, nhưng đều có liên quan đến thế hệ tiếp theo, bọn họ đều có thể giữ kín miệng.
“Chuyện này ba cứ yên tâm, chúng con đâu phải bọn nhóc mười mấy tuổi.”
Gia đình bọn họ ở trên núi, cuộc sống trôi qua không dễ dàng, càng không dễ dàng thì càng đồng lòng, không có suy nghĩ gì khác.
“Chúng ta không phải kẻ ăn cháo đá bát.”
Ông cụ gật đầu: “Ba tin vào nhân phẩm của mấy đứa, Minh Nhi, mấy đứa học đạp xe, về sau nhất định cần dùng đến.”
Mọi người vui vẻ gật đầu, người một nhà càng thêm sung sướng.
Cuộc sống, cuối cùng sẽ càng ngày càng tốt hơn.
…
Sáng sớm, Từ Toa ăn mặc kín mít, đeo ba lô nhỏ trên lưng, hiên ngang đi ra ngoài.
Bà Từ có hơi lo lắng: “Cháu lên núi nhất định phải cẩn thận đấy!”
Từ Toa thận trọng: “Bà yên tâm đi, cháu biết mà!”
Cô mang theo dây thừng, bình xịt hơi cay, gậy điện và một cái nỏ nhỏ nữa, có thể nói cũng tương đối đầy đủ rồi. Cho nên Từ Toa cô không phải người tùy tiện, cô đã có tính toán trước.
Từ Toa sải bước đi ra ngoài, bà Từ thở dài: “Đứa trẻ này sao lại năng động vậy chứ!”
Từ Sơn yên lặng chạy qua một bên, nói thầm trong lòng: “Giống ai chứ? Giống mẹ chứ giống ai?”
Nhưng lời này không dám nói ra ngoài.
Sợ lắm!
Từ Toa bước vào trạm xá, gọi: “Giang Phong!”
Giang Phong: “Đến đây!”
Anh ăn mặc một bộ áo mưa đi ra, Từ Toa ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, bầu trời trong xanh sáng sủa, không có chút dấu hiệu trời mưa nào cả.
Từ Toa phàn nàn: “Trời nắng mà, sao anh lại mặc áo mưa?”
Thật là khiến cho người ta khó hiểu.
Giang Phong mỉm cười: “Mỗi lần tôi lên núi đều mặc áo mưa, có gì cũng dễ xử lý hơn, nếu không thì một người đầy máu trở lại sẽ không thể mặc quần áo được!”
Từ Toa: “...”
Anh nói vậy thì người không biết ngọn nguồn sẽ cảm thấy rất kinh khủng có biết không?
Quả thật là giống như một tên biến thái.
Giang Phong đeo gùi trúc trên lưng, nói: “Đi thôi, cô nói với người trong nhà muốn lên núi ăn cơm trưa à?”
Từ Toa gật đầu, cô nói rồi.