Chương 265: Gặp nạn 3
Từ Toa: “Vậy sao? Tôi thấy cũng được, tôi cảm thấy mấy món đắt tiền hơn nó cũng không ngon bằng nó. Người không thích ăn lê như tôi cũng thấy cái này ngon.”
Đang nói chuyện, Giang Phong thấy có hơi sương, anh hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Từ Toa: “Bình xịt phòng sói.”
Giang Phong hỏi: “Tôi có thể xem được không?”
Từ Toa gật đầu, Giang Phong tò mò lại nhìn thử, Từ Toa nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy lông mi Giang Phong thật dài, rõ ràng là đã hơn hai mươi tuổi nhưng lại rất trẻ trung. Không thể không nói, có những người trời sinh đã xuất sắc rồi.
Mặt đẹp, tay anh cầm bình xịt phòng sói, màu đen trên thân bình làm nổi bật đôi tay trắng nõn thon dài của anh.
“Cái này làm cũng không khó nhưng không biết có hiệu quả không nữa.”
Từ Toa: “Chắc cũng có đấy!”
Từ Toa đang nói chuyện, trong lúc đó nhìn thấy Giang Phong nhặt một tảng đá lên, ném qua một hướng, chợt nghe một tiếng kêu nhỏ. Từ Toa không nghe được là cái gì. Giang Phong lập tức dọn đồ lại, nói: “Chúng ta đừng chủ quan.”
Từ Toa tò mò hỏi: “Cái gì vậy?”
Giang Phong: “Con thỏ. “
Từ Toa: “Thỏ cũng biết kêu sao?”
Giang Phong: “...”
Từ Toa xấu hổ gãi gãi đầu, “Ờ thì, ha ha ha...”
Thật ra thì cô cũng không rõ lắm.
Giang Phong: “Con thỏ trên núi là đáng ghét nhất, rõ ràng không thể đụng vào tôi, còn muốn chạy về phía tôi, coi tôi như quả hồng mềm vậy...”
Từ Toa bật cười, hỏi: “Đưa thức ăn đến cho anh cũng không được sao?”
Giang Phong: “Tôi cũng không thích ăn thịt thỏ lắm.”
Từ Toa: “...”
Cô hơi ngẩng đầu, tuy vóc dáng không cao, nhưng cô cố gắng dùng cằm để nhìn anh: “Anh kén chọn quá đấy!”
Ở cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, người khác có muốn ăn cũng không được đâu!
Giang Phong cười nói: “Cẩn thận một chút.”
Từ Toa: “Haiz...”
Bất tri bất giác hai người đã lên tới đỉnh núi, bởi vì Từ Toa tập luyện mấy tháng nên thể lực của cô đã tốt hơn nhiều. Thật ra cô cũng không được xem là người năng động lắm, nhưng thể lực và có năng động hay không là hai việc khác nhau mà.
Cô đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới chỉ thấy những dãy núi trùng trùng điệp điệp, Từ Toa oa một tiếng, nói: “Nhìn thế này ở đây trông hùng vĩ thật.”
Sau đó còn nói thêm: “Phía xa xa còn có núi rất cao.”
Giang Phong: “Đúng, mấy dãy núi bên kia tôi đã đi qua bên đó, bên kia rồi, bên này thì tôi chưa đi...”
Giang Phong chỉ cho Từ Toa xem, Từ Toa: “Anh đi cũng xa thật đấy.”
Giang Phong: “Núi càng cao thì càng có nhiều đồ tốt, giống như đám người Thổ Cẩu Tử may mắn có thể đào được nhân sâm giữa sườn núi bên này đấy, đúng là được tổ tiên độ.”
Nói đến Thổ Cẩu Tử, có suy nghĩ gì nhỉ?
Nửa tháng trước vẫn còn ngơ ngơ ngáo ngáo lười biếng, bây giờ lại chăm chỉ làm việc. Không chỉ anh ta mà là cả nhà của anh ta! Cả nhà bọn họ lúc trước vô cùng lười biếng vậy mà giờ đã thay đổi, trở nên cần cù siêng năng hơn.
Giống như bị quỷ ám vậy ấy!
Hơn nữa... Người ta hay nói con hư biết thay đổi còn quý hơn cả vàng đấy!
Cả nhà lười biếng đều thay đổi.
Từ Toa: “Gần đây Hoàng Diệu Thường có nói, một nhà Thổ Cẩu Tử vậy mà lại bắt đầu làm việc chăm chỉ, mỗi ngày đều đáng kinh ngạc.”
Giang Phong nói nhỏ: “Tôi chỉ anh ta đấy! Tôi nói với anh ta lần này coi như là bọn họ cũng có công lao, tuy bây giờ vẫn chưa có ý kiến gì, nhưng chờ đến khi mọi việc được điều tra rõ ràng, nói không chừng bọn họ còn được thưởng. Dù gì thì tiếng tăm tốt cũng tốt hơn tiếng tăm xấu mà.”
Từ Toa: “...Cho nên mấy ngày nay, bọn họ mới siêng năng làm việc ư?”
Giang Phong gật đầu, còn nói: “Đúng vậy, với lại chuyện tiền bạc đừng nên nói toạc ra, dù sao nhân sâm cũng được đào trên núi, nếu nghiêm chỉnh mà nói thì cũng là của chung đúng không? Nếu thật sự nói ra để mọi người đều biết, tuy đa số mọi người sẽ cảm thấy không có gì, nhưng nói không chừng sẽ gặp mấy tên thô lỗ đến kiếm chuyện, bây giờ không phải chỗ nào bên ngoài cũng an toàn, đừng để người khác biết mình có tiền luôn là đạo lý mà. Nếu như trong tay có tiền, chuyện đào được nhân sâm lại không thể nói, chỉ có thể chăm chỉ làm việc, để cho người ta thấy những ngày tháng tốt đẹp của bọn họ là do làm việc chăm chỉ mà có.”
Từ Toa trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi: “Cho nên, bọn họ nghe theo à?”
Giang Phong: “Tôi nói có lý như vậy sao lại không nghe chứ? Đại Hổ Nhị Hổ rất chịu khó, tuy Thổ Cẩu Tử lười nhưng cũng không bỏ ngoài tai lời của người khác. Thật ra chuyện lần này cũng gây ra một đả kích không nhỏ cho thôn.”
Từ Toa: “...”
Quả nhiên người ở thời đại này, tính tình vừa đơn giản lại trong sáng đấy!