Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 272 - Chương 272. Mắng

Chương 272. Mắng Chương 272. Mắng

Chương 272: Mắng

Ông ta nói: “Giang Phong vào trong rồi, cháu qua xem cậu ấy đi.”

Ông ta không biết Giang Phong còn thuốc thật hay không. Nhưng ít nhiều cũng hy vọng Từ Toa có thể khuyên Giang Phong hái thuốc cứu người. Nhưng lời nói đến bên miệng lại nói không ra được.

Ông ta không nói ra miệng, Từ Toa khẳng định sẽ không chủ động hỏi. Có điều cô nhìn thấy cậu cô đưa mắt ra hiệu với mình thì hiểu ra, Từ Toa nói: “Nhiều người bị thương như vậy, sao không đi trạm xá công xã khám thế? Tôi nhớ chỗ bác sĩ Tiểu Giang không còn bao nhiêu thuốc chữa ngoại thương mà? Hôm nay tôi cùng anh ấy lên núi là cùng nhau đi giúp anh ấy hái thuốc.”

Từ Toa vừa nói xong thì thấy sắc mặt mọi người đều không tốt.

“Lời này nói tin được không?” Một giọng nữ vang lên.

Từ Toa nhìn, là Hồ Hạnh Hoa.

Hồ Hạnh Hoa luôn luôn thích thể hiện.

Từ Toa nhíu mày, trưng ra vẻ mặt vô tội: “Loại chuyện này, có tin hay không, chẳng phải do bản thân cô sao? Không tin thì cô đứng ra giải quyết đi? Dù sao mất máu quá nhiều dẫn đến mất mạng cũng không liên quan gì đến bác sĩ Tiểu Giang. Cho dù có cấp trên đến điều tra, trạm xá công xã phát bao nhiêu thuốc đều có số lượng. Bệnh viện không cho thuốc bác sĩ Tiểu Giang làm sao khám bệnh? Chỉ dùng mắt khám mà không đưa thuốc thì đâu khỏi! Tôi tin dù bị điều tra cũng sẽ không trách anh ấy được.”

Từ Toa liếc nhìn Hồ Hạnh Hoa từ trên xuống dưới: “Còn nữa, chẳng phải cô cũng không có chuyện gì à? Ở chỗ này châm ngòi cái gì.”

“Đúng vậy, cô ở đây đâm chọt cái gì? Cô không bị làm sao, đến đây làm gì?”

Mọi người vốn tâm trạng không tốt, cuối cùng tìm được chỗ trút giận.

Từ Toa xoay người muốn vào cửa, Hồ Hạnh Hoa cao giọng: “Chẳng phải cô cũng đến đây khám bệnh à!”

Từ Toa mỉm cười: “Tôi bị trật chân, nghỉ ngơi nhiều là khỏi, càng không cần trị bệnh cũng không cần thuốc. Tôi chính là không yên tâm vết thương của Giang Phong, cho nên đến xem thử.”

Mọi người mở to mắt, không thể tin nhìn Từ Toa.

Cô có ý gì?

Ý của cô, có phải là ý mà họ nghĩ không?

Từ Toa không biết, cô chỉ nói đến thăm Giang Phong, mấy người này làm gì đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc bùng nổ như vậy, có cần quá mức như vậy không?”

Lại nghĩ một lát, hình như cô hiểu được một ít, bọn họ nghĩ hai người họ đang qua lại?

Từ Toa muốn cười ra tiếng, đừng có nghĩ nhiều quá được không?

Nhưng mà, tuy trong lòng hiểu rõ, Từ Toa không giải thích cũng không nói, chỉ nói: “Bà, bà đỡ cháu vào trong đi.”

Phương Vệ Quốc ho một tiếng: “Tôi thấy Giang Phong bị thương, mấy ngày này cũng không cần lên núi, các người tốt nhất là đến trạm xá công xã khám đi, không cần đợi cậu ta. Còn bị nhẹ thì không cần gấp, đợi bác sĩ Tiểu Giang khám cho!”

Ánh mắt ông ta dừng trên người Trần Nhị: “Thím Trần, không phải tôi nói thím đâu, nhưng rơi xuống hầm phân cũng đâu phải chuyện lớn gì, chính mình trở về tắm rửa là được, khiêng đến nơi này làm gì, còn trông cậy vào người ta tắm rửa cho con thím à, thím có biết xấu hổ không thế?”

Bà Trần bị nói trúng tim đen, sắc mặt có chút khó coi, cãi lại: “Nó nói không khỏe.”

Phương Vệ Quốc cao giọng: “Không khỏe thì cũng phải tắm sạch sẽ rồi đến, đừng coi người khác là kẻ ngốc! Con dâu bà bị đập trúng chân bà không đưa đến, con trai bà không bị cái khỉ gì bà lại đưa đến. Bà không buồn nôn, người khác còn buồn nôn đây.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Vài người xung quanh bị mùi thối xông đến đau đầu.

Phương Vệ Quốc và đại đội trưởng phân công làm việc, đại đội trưởng dẫn theo Tiểu Trần đến từng nhà từng hộ ghi chép tổn thất, còn ông ta thì phụ trách người bị thương. Ban đầu ông ta còn nghĩ tại sao đại đội trưởng chọn phần việc khá phiền phức, lại giao cho ông ta phần ít việc. Người bị thương ở đây chỉ có 7 - 8 hộ! Hơn nữa toàn là bị thương nhẹ, không đáng ngại.

Bây giờ mới biết bị lão cáo già chơi một vố!

Vài người bị thương này, không phải đều mấy kẻ khốn vô tâm vô phế ở trong thôn sao?

Ông ta đoán được tám phần là mấy người này ở trong thôn chiếm hời còn chưa đủ, sợ là muốn nhân chuyện này để dở trò, bây giờ xem ra quả nhiên là vậy.

Nói cũng phải, người cần mẫn đều ở trong ruộng làm việc, bốn bề bằng phẳng đương nhiên không có chuyện gì. Những người bị thương đều là kẻ lười biếng. Hoặc là vì trộm lười mà một ngày đi vệ sinh tám lần như Trần Nhị, còn có Lâm Nhị giả vờ bị trúng nắng tìm chỗ râm mát để nằm, còn có...

Tóm lại, người bị thương thật sự là người biết tính toán, đều không phải là người chăm chỉ làm việc.

Người như vậy có thể không càn quấy hay sao?

Sắc mặt ông ta đã đen như đít nồi, con người Phương Vệ Quốc rất có khí thế, chỉ với biểu tình như vậy mọi người đều trở nên thành thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment