Chương 283: Nhìn thấu
Chính ủy Triệu thấy Từ Hồng Vĩ vẫn còn phiền muộn chuyện con gái ông có tiền hay không nên nói nhỏ: “Anh có nghe nói không? Lão Hàn và vợ ông ta đánh nhau.”
Từ Hồng Vĩ: “???”
Ông nhướng mày hỏi: “Sao?”
Chính ủy Triệu mỉm cười: “Thì là chuyện của Từ Toa đó, vợ lão Hàn giới thiệu đối tượng cho anh không thành, đồ trong nhà lại bị Từ Toa đập nát. Cho nên cả ngày cứ đi nói xấu Từ Toa đúng không? Một truyền mười mười truyền trăm. Không biết sao lại truyền đến tai đoàn trưởng. Lại thêm chuyện Từ Toa tặng đồ cho đội ba, đoàn trưởng đã phê bình Lão Hàn một trận, bảo ông ta lo việc nhà cho tốt. Đừng có đi kiếm chuyện suốt ngày. Lần thăng chức này Lão Hàn và anh đều có cơ hội, coi như lần này rơi xuống đầu anh. Trở về ông ta đánh nhau với vợ, em vợ tôi ở đối diện nhà hai vợ chồng họ, nói là ra tay rồi, Lão Hàn để cho vợ ông ta về quê luôn.”
Đây là quân chủ lực nói xấu Từ Toa, bà ta bị như vậy, chính ủy Triệu nghĩ có lẽ Từ Hồng Vĩ sẽ vui.
Nhưng Từ Hồng Vĩ lại thản nhiên: “À.”
Ông nói sâu xa: “Ai mà biết nhà họ xảy ra chuyện gì chứ.”
Thật ra từ khi vợ Lão Hàn bắt đầu giới thiệu đối tượng cho ông, chưa chắc đã không phải là thủ đoạn trong cạnh tranh thăng chức. Ông cũng không cảm thấy Lão Hàn là người vô tội thế nào, Từ Hồng Vĩ ông cũng không phải quả hồng mềm.
Chẳng qua con người ông có thể nhịn.
Dù sao thì từ từ cũng sẽ đến.
Sỉ nhục con gái ông, sỉ nhục xong là xong ư?
Hừ!
Món nợ này ông sẽ tính từ từ.
Từ Hồng Vĩ: “Bọn họ đáng bị như vậy.”
Ông cũng không muốn nói thêm nữa, lại bắt đầu tiếp tục buồn rầu: “Tôi chuẩn bị ít đồ gửi về cho Từ Toa, nó gửi đồ qua đây chắc hết tiền rồi, chắc chắn cuộc sống sẽ khó khăn.”
Ông tưởng tượng con gái nhà mình như một cọng cải trắng ngây thơ, ngốc nghếch rồi lại lập tức vô cùng đau lòng.
Chính ủy Triệu: “...”
“Không biết dưới quê có ai bắt nạt nó không nữa.”
Chính ủy Triệu: “...”
Ông nói con gái ông còn dám đập nhà người ta, giờ sao ông có thể nghĩ nó là một đứa nhỏ đáng thương nhỉ?
Mà lúc này, đứa nhỏ đáng thương trong tâm trí của người cha đang ở trong nhà bắt nạt Tiểu Nữu Tể đấy.
Cô xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Nữu Tể, nói: “Miệng heo con.”
Lại xoa bóp: “Miệng gà con.”
Nữu Tể: “Buông, buông em ra!”
Từ Toa 'phụt' một tiếng bật cười, nói: “Miệng vịt con.”
Nữu Tể: “Hu hu hu.”
Bà Từ bước vào cũng không còn gì để nói: “Hai đứa đừng có giỡn nữa.”
Bà nói: “Tính thời gian thì đồ cháu gửi qua chắc ba cháu nhận được rồi nhỉ?”
Từ Toa: “Cháu đâu biết.”
Từ Toa làm cho bên kia chấn động nhưng chính cô lại không thèm để ý, cũng không quan tâm lắm.
Nói thật, cô không biết mình đáp lễ nhiều hơn sao?
Đương nhiên là biết.
Nhưng Từ Toa nguyện ý làm như vậy thứ nhất là vì cô không muốn bị người khác nói con gái Từ Tú trục lợi, thứ hai là vì những người này đều quá khó khăn. Đại đội của bọn họ có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào.
Mà họ làm những việc này là vì bản thân mình sao?
Không, là vì những người dân của bọn họ.
Đối với những người như vậy, Từ Toa cho nhiều hay ít đều không cảm thấy mình chịu thiệt mà lại cảm thấy nên làm vậy.
Nếu như không phải sợ mình bị phát hiện, sẽ bị bắt đi cắt thành từng miếng nhỏ, thậm chí cô còn nguyện ý lấy hết đồ ở thành phố Giang Hải ra để cải thiện cuộc sống của mọi người. Thế nhưng thành phố Giang Hải không thể để cho tất cả mọi người đều có cuộc sống tốt. Cô cũng không dám đánh cược.
Nhưng làm một ít chuyện “quá phận” thì cô làm được.
Cái này cũng không tính là chuyện gì ghê gớm lắm.
Dù sao mọi người cũng sẽ nghĩ chuyện này chỉ xảy ra một lần duy nhất, cắn chặt răng chuẩn bị ít đồ tốt cũng là chuyện đương nhiên.
Từ Toa: “Bà ngoại, bà xem ba cháu nhận nhiều đồ như vậy, ở đây chúng xảy ra động đất, cháu tin chắc chắn bọn họ không thể không biết, nhưng bà xem đi, già trẻ lớn nhỏ chúng ta đều ở dưới quê vậy mà ông ấy lại không hỏi thăm gì cả, cư xử như vậy không ổn tí nào cả. Cháu thấy hối hận khi đã gửi đồ tốt cho ông ấy.”
Bà Từ bênh con rể: “Ba cháu không phải người như vậy, nó cũng bận rộn, cũng không thoải mái gì.”
Từ Toa hừ mạnh: “Nói không chừng ông ấy còn đang đi tìm mùa xuân thứ hai đấy.”
Bà Từ vỗ cô một cái, nói: “Đừng có nói nhảm, bà biết ba của cháu, nó không phải người như vậy.”
Từ Toa: “Ha ha!”
Sau khi suy nghĩ, bà Từ cảm thấy, cháu ngoại của bà vẫn còn thành kiến với ba của nó!
Bà nói sâu xa: “Từ Toa à! Ba của cháu tuyệt đối không phải là hạng người vô lương tâm. Nó...”
Từ Toa khoát tay: “Cháu không nghe cháu không nghe.”
Bà Từ lại đập cô: “Con nhỏ hư hỏng này.”
Từ Toa 'phụt' một tiếng bật cười.
Coi như bà đã biết, con nhóc đó là một đứa thích làm gì thì làm.