Chương 291: Hiếu kỳ
Giống như mấy người cán bộ thôn cũng phải xuống ruộng.
Có thể nói, không ai có thể làm biếng.
Từ Toa bởi vì “chân bị thương” nên công việc cũng coi như khá nhẹ nhàng, nhưng cũng phải bẻ ngô, cô trang bị đầy đủ quần áo, mấy ngày sau đó, đầu óc mệt mỏi choáng váng. Bình thường buổi tối cô đều dạo quanh Giang Hải, mà mấy ngày nay đã ngoan ngoãn rồi. Cho dù có tỉnh lại ở thành phố Giang Hải thì cũng kéo chăn lại ngủ ngay tại chỗ.
Dạo phố?
Không thể dạo được!
Mệt!
Quả thật là rất rất mệt.
Từ Toa luôn nghe nói ở thời đại này khổ, nhưng là nghe nói và tận mắt thấy, cùng với trải nghiệm thực tế là hoàn toàn không giống nhau, bởi vì đợt thu hoạch vụ thu tương đối mệt, mấy ngày nay nhà họ Từ cũng ăn ngon hơn, không chỉ có cơm, còn có bánh bao và chất béo đầy đủ.
Lúc này, mấy người keo kiệt nhất trong thôn đều cố gắng hết sức mà ăn ngon một chút.
Bằng không thì cơ thể sẽ suy nhược!
Tuy rằng lúc này nhà nhà người người đều ăn ngon nhưng chẳng có ai trông đầy đặn lên cả, trái lại đã ốm đi kha khá.
May mà, đợt thu hoạch vụ thu không phải là việc lao động chân tay dài hạn, dưới sự cố gắng đồng tâm hiệp lực của mọi người, một tuần trôi qua, đợt thu hoạch vụ thu rốt cuộc cũng đến giai đoạn cuối cùng.
Chỉ có điều một tuần bận rộn này nhưng phải ít nhất hai tuần mới có thể bình thường lại được!
Dù sao Từ Toa chẳng hề khách khí, cổ động cả nhà uống mạch nha, đối với chuyện này cô vô cùng hùng hồn nói:
“Đã mệt mỏi như thế rồi còn không bồi bổ, mọi người đâu còn tinh thần làm việc tiếp.”
Bà Từ không phản bác.
Cổ Đại Mai đau lòng, bao nhiêu đau khổ đều đã muốn lôi ra, nhưng cái miệng thèm ăn thì vẫn uống cùng họ.
Lòng, rất đau.
Miệng, khống chế không nổi.
Quả nhiên, cuộc sống ở khoảng thời gian này quá tốt, đã nuôi dưỡng cô ta thói tham ăn.
Bởi vì đợt thu hoạch vụ thu Từ Toa kiệt sức mà tiến vào thời kỳ tẩm bổ. Nhưng những người khác ngược lại không như thế. Lên núi xuống suối, đào rau hái quả, nhà ai mà không chuẩn bị cho mùa đông đây. Ngay cả vợ chồng Cổ Đại Mai, mỗi ngày cũng không ở nhà.
Còn có mấy nhà cũng bắt đầu xem mắt, chuẩn bị kết hôn.
Sau đợt thu hoạch vụ thu chính là ngày tháng hôn nhân ngọt ngào.
Từ Toa vô thức nghĩ đến, ôi chao, Hồ Hạnh Hoa sống lại kia, chẳng phải sẽ xem mắt vào mùa thu, mùa đông kết hôn ư? Sao không nghe thấy động tĩnh gì thế?
Chập tối ăn cơm, Từ Toa giống như tên trộm dẫn dắt mọi người: “Gần đây trong thôn có nhiều người xem mắt quá.”
Bà Từ lập tức cảnh giác: “Cháu có người yêu rồi à?”
Từ Toa ngẩn người sau đó lập tức lắc đầu: “Đâu có? Chuyện này sao lại lôi cháu vào thế? Cháu chỉ là bà tám một chút thôi.”
Bà Từ thả lỏng, nói sao nhỉ?
Chẳng phải bà Từ hi vọng Từ Toa không lấy chồng, bà ấy vẫn mong Từ Toa có thể gả vào một nhà tốt, nhưng người làm bà nội này dù sao vẫn cảm thấy đứa trẻ nhà mình còn nhỏ, không yên tâm gả cô đi. Tâm trạng kiểu này rất mâu thuẫn nhưng bà cụ vẫn nói:
“Nếu như cháu có người mình thích, nhất định phải nói với bà, bà giúp cháu tham mưu .”
Lúc nói lời này cũng chăm chú nhìn Từ Toa.
Từ Toa không để ý nói: “Vâng!”
Cô hiếu kỳ hỏi: “Vậy trong thôn đã có ai xem mắt chưa?”
Trông thấy mọi người không nhắc đến Hồ Hạnh Hoa, cô chủ động nhắc: “Hồ Hạnh Hoa xem mắt chưa ạ?”
Thật ra người trong nhà cũng phát hiện ra, Từ Toa vô cùng chú ý đến Hồ Hạnh Hoa. Chẳng qua nghĩ kỹ cũng đúng, hai người bọn họ có mâu thuẫn, tuổi tác lại tương đương, có chút nho nhỏ ganh đua so sánh cũng là chuyện bình thường, không có gì ngoài ý muốn.
“Nghe nói nhà cô ta chuẩn bị cho cô ta xem mắt, chỉ là đề xuất mấy người mà Hồ Hạnh Hoa đều không vừa ý. Nhà bọn họ còn ầm ĩ cả lên đấy…” Mỗi ngày Cổ Đại Mai đều đi lên núi cùng với các bà thím trong thôn cho nên không cần biết là tin tức gì đều là tư liệu nói chuyện.
Cô ta nói thêm: “Nghe nói cô ta nhìn trúng con trai của nhà ông Triệu nhưng lý nào mà nhà ông Triệu có thể ưng cô ta chứ! Người ta căn bản chưa từng đề nghị kết thông gia với nhà cô ta!”
Ôi chao!
Từ Toa biết, con trai của nhà ông Triệu chính là nam chính đó!
Thế nhưng nhà anh ta không đến hỏi cưới ư?
Không đúng!
Trong nguyên tác của tiểu thuyết, chẳng phải nói sau khi vụ thu kết thúc, nhà bọn họ lập tức đi đến hỏi cưới ư? Liên tiếp hai đời đều là như thế.
Lần này thế mà lại không có?
Từ Toa: “Vậy sao mọi người biết Hồ Hạnh Hoa vừa ý con trai của nhà ông Triệu thế?”
Tò mò, bà tám, muốn biết.
Tôi chính là một cái loa nhỏ hiếu kỳ bà tám.