Chương 301: Đố kỵ
Ánh mắt cô ta nhìn Giang Phong, thiếu chút nữa đã nói hai chữ “lang băm”.
Giang Phong cũng không chấp nhặt với cô ta: “Trạm xá nhỏ như chỗ chúng ta, bên trên chỉ cấp phát có bấy nhiêu, về cơ bản đều là dành cho người bệnh nặng, nếu như cô muốn thuốc tây thì tốt nhất đến bệnh viện công xã khám.”
Hồ Hạnh Hoa: “Tôi không đến công xã, anh kê cho tôi ba ngày, đâu phải tôi không trả tiền.”
Giang Phong lắc đầu, mỉm cười đáp: “Không có.”
Hồ Hạnh Hoa căm tức nhìn Giang Phong: “Phiền chết đi được, thuốc gì cũng không có thì mở trạm xá làm gì?”
Giọng điệu cô ta không tốt, người phụ nữ phía sau ôm con đến khám bệnh, trong lòng nghĩ thầm, đứa con gái nhà họ Hồ này, thật đúng là chẳng ra thể thống gì.
Giang Phong cũng không dây dưa với Hồ Hạnh Hoa: “Đến, để tôi khám cho đứa nhỏ.”
“Tôi còn chưa khám xong.”
Sắc mặt Giang Phong trở nên lạnh lùng: “Nơi này không phải chỗ cho cô diễu võ giương oai, ra ngoài!”
Hồ Hạnh Hoa: “Anh thế mà không…”
“Hồ Hạnh Hoa, cô sao thế? Bây giờ còn định đến đây ức hiếp người ta à? Bản thân cô không khám bệnh còn không để cho người khác khám ư? Người ta kê đơn thuốc cho cô rồi, cô còn chưa đi ư? Nếu có tiền cô đến bệnh viện công xã mà khám? Ở chỗ này khoác lác cái gì!”
Giang Phong không cần nói gì, người phụ nữ ôm đứa bé kia không hài lòng, đây chẳng phải chậm trễ con trai cô ta khám bệnh ư?
Hơn nữa theo cô ta thấy, Hồ Hạnh Hoa này chính là cố tình gây sự?
Có nhà ai mà không dùng thảo dược đâu? Chẳng lẽ bọn họ không biết thuốc tây có hiệu quả nhanh hơn à? Nhưng tiền nhà ai cũng không phải là gió thổi đến, nếu thảo dược cũng chữa được, đương nhiên rẻ thì tốt hơn.
Bác sĩ Tiểu Giang thường xuyên lên núi hái thuốc, chính là để tiết kiệm cho bọn họ.
Kẻ không biết tốt xấu này còn ở đó diễu võ giương oai, đúng là quá đáng.
Ở trong thôn càn quấy thì thôi, còn kéo đến tận đây.
Người phụ nữ đến đây lần này là người hiểu chuyện, cô ta chống nạnh quát: “Con nhóc này, không khám bệnh thì cút ngay cho tôi, đừng ở đây ức hiếp bác sĩ Tiểu Giang nữa, cô cho rằng mình là ai chứ!”
Cho dù là lúc nào, đều không thể đắc tội với bác sĩ.
Lần xảy ra động đất kia có mấy kẻ ngu ngốc đến đắc tội người ta, đó là cô ta không ở bên, hiện tại đã chạy đến trước mặt cô ta, cô ta không thể làm lơ.
Hồ Hạnh Hoa không nghĩ đến người phụ nữ kia lại không biết xấu hổ như vậy, thấy cô ta mắng mình, Hồ Hạnh Hoa tức đến mặt mũi đỏ bừng, chạy trối chết.
Nếu không phải cô ta bị bệnh, cổ họng khàn tiếng, cô ta nhất định sẽ chửi nhau một trận với người phụ nữ kia.
Hồ Hạnh Hoa tức giận bỏ đi, đi thẳng đến bệnh viện công xã.
Vừa hay Từ Toa đi ở đối diện, một cơn mưa thu, thời tiết lại lạnh, lúc này Từ Toa bọc kín trong áo khoác, cả người chỉ lộ ra gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn, nhìn thấy Từ Toa, Hồ Hạnh Hoa tức giận không thôi.
Thôn Thượng Tiền Tiến này rất vượng Từ Toa, lúc cô mới đến, bởi vì mẹ mới qua đời mà cả người gầy gò không ra dáng vẻ gì, thế mà chỉ mới mấy tháng mà thôi, đã béo lên không ít.
Ngược lại là cô ta, đoạn đường này rất không thuận.
Nhìn thấy Từ Toa, ánh mắt ghen tị của Hồ Hạnh Hoa như muốn rỉ máu.
Nếu như Từ Toa chết thì có lẽ tất cả mọi thứ đều là của cô ta! Đều là của cô ta!
Ánh mắt của Hồ Hạnh Hoa mang theo ác ý, Từ Toa ngẩng đầu lên là thấy, cô hừ một tiếng.
Tuy cùng một thôn, thế nhưng hai người gặp nhau đều lờ đi.
Đi xa, Hồ Hạnh Hoa quay đầu nhìn về phía bóng lưng Từ Toa, đúng lúc này nhìn thấy mấy thanh niên trí thức cùng chỗ lối rẽ đi tới, dẫn đầu là Chu Bảo Ngọc, sắc mặt Hồ Hạnh Hoa lại thay đổi. Trong thôn này, người đàn ông khiến cô ta hận không thể lột da róc xương chính là Chu Bảo Ngọc.
Chu Bảo Ngọc dẫn theo cô ta bỏ trốn lại từ bỏ cô ta.
Hồ Hạnh Hoa oán hận cắn môi, cô ta nhìn về phía Chu Bảo Ngọc, lại nhìn về hướng Từ Toa, đột nhiên trong lòng nảy sinh một kế.
Có lẽ, cô ta có thể một mũi tên bắn trúng hai đích.
Vừa đối phó được Chu Bảo Ngọc, lại xử lý được Từ Toa?
Chẳng qua cô ta còn cần phải tính toán kỹ càng hơn, nếu không sẽ để cho Chu Bảo Ngọc chiếm hời, như thế không được!
Sắc mặt Hồ Hạnh Hoa liên tục thay đổi, chuyện này đều bị mấy thanh niên trí thức nhìn trong mắt. Từ ngày đầu tiên đến đây ầm ĩ không vui, bọn họ không có lui tới gì, lẫn nhau đều đề phòng, sau này Hồ Hạnh Hoa ba lần bốn lượt gây chuyện nhằm vào Chu Bảo Ngọc, cũng bởi vì anh ta cẩn thận mà tránh thoát.