Chương 310: Trí tưởng tượng bay xa 3
Bởi vì trong nhà có ba anh trai, nên cũng chưa từng khắt khe với cô ta, nhưng lại không ngờ, cô ta càng lớn càng không hiểu chuyện, ngược lại còn trở thành trò cười trong thôn. Nghĩ đến đây, ông Hồ vô cùng tức giận, ông ta nói: “Cả ngày chỉ biết ăn uống rồi làm biếng, mày cũng không nghĩ xem, năm nay chia lương thực ít đi nhiều như vậy, hoàn toàn không thể kiên trì được đến cuối năm, nhà mình cũng không có tiền mua lương thực giá cao. Không lên núi tìm thêm chút đồ tốt, thì ngày tháng này làm sao mà trải qua được? Mày định không ăn không uống sao?”
Ông ta tự cho rằng những lời này mình nói ra đã đủ chân thành rồi, nhưng Hồ Hạnh Hoa lại không hề đón nhận một chút nào, cô ta bất mãn kêu lên: “Con được ăn uống chỗ nào hả? Con ăn được cái gì tốt sao? Không phải đồ tốt trong nhà đều vào miệng mọi người hết hay sao? Lúc con có thẻ kiếm tiền, ngược lại mọi người cũng không nói gì, bây giờ lại oán trách con. Mọi người cũng quá cay nghiệt vô tình rồi đấy! Con không muốn lên núi chắc? Ai biết Cổ Đại Mai dẫn một đám người về, có phải để gây sự với con hay không? Mọi người muốn con chết, thì cứ ép con ra ngoài đi!”
“Mày! Mày mày!”
Ông Hồ vô cùng tức tối, nhưng lại không thể nói Hồ Hạnh Hoa nói chuyện không có lý lẽ, ông ta cũng sinh ra vài phần oán trách, bảo: “Nhà họ Từ có hơi khinh người quá đáng rồi.”
Hồ Hạnh Hoa: “Còn không phải sao? Có được vài đồng tiền dơ đã cảm thấy rất giỏi rồi. Làm như không ai kiếm được tiền ấy!”
Dừng một lúc, cô ta thấp giọng: “Ba, thực ra con thật sự biết kiếm tiền…”
Ông Hồ liếc mắt nhìn cô ta, ngoài miệng không nói chuyện, trong lòng thì đồng ý.
Vào mùa xuân, Hồ Hạnh Hoa có kiếm tiền cho gia đình. Tuy rằng sau đó lại bồi thường cái này bồi thường cái kia, ngược lại cũng bay hết số tiền mà cô ta kiếm ra được. Nhưng cô ta đã từng kiếm ra tiền, chuyện này ông Hồ ngược lại cũng biết rõ.
Thím Hồ ở một bên cũng bênh vực: “Lần trước là đại đội trưởng phát hiện ra, không cho chúng ta làm! Nhưng Hạnh Hoa nhà chúng ta có năng lực…”
Ông Hồ: “Được rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Hồ Hạnh Hoa: “Sao có thể không nhắc được? Đây là chuyện lớn kiếm tiền đấy!”
Mấy anh trai và chị dâu đều không lên tiếng, tuy rằng Hồ Hạnh Hoa có chết cũng không thích nổi, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian làm ăn vào đầu xuân đó, bọn họ lại không nhịn được mà động lòng.
Ông Hồ còn không biết suy nghĩ của mọi người sao? Ông ta liếc mắt nhìn mọi người, nói: “Mẹ nó, bà dẫn Hạnh Hoa đi tới thôn có nhà cô nó đi, những cái khác, ngày mai lại nói.”
Tóm lại, phải tránh nhà họ Cổ trước đã.
Đã nói như vậy rồi, bà Trần lập tức: “Ôi.”
Phía bên nhà họ Hồ điên cuồng tự biên tự diễn, lúc này Từ Toa lại kiên định nói với người trong thôn, rằng nhà mẹ đẻ của mợ chỉ là thấy trời sắp lạnh rồi, qua đây giúp đốn củi mà thôi. Dù sao nhà họ Cổ cái gì cũng thiếu hết, chỉ không thiếu người.
Con trai trong nhà bọn họ gầy yếu, nhưng lại rất muốn giúp đỡ người ta.
Nhưng lời nói này vẫn không có người nào chịu tin, cũng chẳng biết rốt cuộc bọn họ muốn tin cái gì nữa, tóm lại là rất mơ hồ.
Từ Toa một đường gian nan đi đến văn phòng đại đội, rồi lại rất gian nan trở về, cảm thấy mình giải thích đến sắp khô cả họng. Thế lại thật sự cũng mệt quá! Nhưng đợi cô về, nhìn thấy một đám người đã làm việc đến khí thế ngút trời. Ngay cả em trai út của Cổ Đại Mai cũng đang ở bên cạnh giúp một tay.
Cậu bé chín tuổi trong một gia đình khó khăn ở nông thôn, đã có thể giúp đỡ gia đình làm việc.
Đại khái rất ít thấy được gia đình nào có nhiều người như vậy, Nữu Tể ngồi trên cái ghế nhỏ bên cổng, hai bàn tay nhỏ nắm rụt vào trong tay áo, nhìn mọi người làm việc với vẻ tò mò. Từ Toa xoa đầu cô bé, hỏi: “Nữu Tể đang làm gì thế?”
Nữu Tể: “Nhìn!”
Cô bé duỗi một đầu ngón tay ra, chỉ vào đám người đó, nói: “Nhìn!”
Từ Toa: “Được, vậy em nhìn tiếp đi.”
Nữu Tể kéo vạt áo của Từ Toa, lấy lòng cười lộ ra cái răng sữa: “Chị!”
Từ Toa nhướng mày: “Em làm gì thế?”
Nữu Tể dựa người qua, làm nũng: “Sao chị lại xinh đẹp như vậy!”
Từ Toa: “Hì hì hì hì!”
Em út Cổ nghe được lời này cũng kinh hãi, không dám tin cháu gái ngoại nhỏ là một đứa nhỏ biết nịnh nọt như vậy. Ba cậu bé là con trai nhỏ nhất ở trong nhà, cho nên trên đầu có rất nhiều anh họ đã có con cái hết rồi, có người con lớn không kém cậu bé.
Nhưng cậu bé chưa bao giờ từng gặp đứa trẻ nào biết nịnh bợ như vậy!
Tiểu Nữu Tể vẫn còn đang nịnh hót: “Chị rất đáng yêu.”
Đây là lời mà mọi người thường khen cô bé, cô bé cũng đã học được!