Chương 313: Kế hoạch độc ác 2
Từ Toa biết, Giang Phong đang chỉ thứ mà cô mang về từ thành phố Giang Hải cho anh, nhưng Từ Toa cảm thấy cái này cũng không tính là gì cả.
Giang Phong giúp cô, chẳng phải cũng rất nhiều hay sao.
Chỉ nói đến số châu báu mà bọn họ phát hiện ra ở hang núi, không phải anh đều tin tưởng cô, cất ở ở chỗ cô hay sao?
“Đúng rồi, không phải anh định vào hang núi, xem đi về bên trái có gì sao? Thế nào rồi?” Từ Toa mở to đôi mắt đầy tò mò, bên trong long lanh nước, trong suốt sáng ngời.
Nói đến chuyện này, Giang Phong chán nản cảm khái, đáp: “Chẳng có gì cả!”
Cuối cùng anh cũng biết tại sao trong hang núi lại có gió lớn như vậy, anh bảo: “Đi thẳng thì đến vách núi, gió lùa vào là từ bên đó thổi qua. Chỉ có điều, vách núi đen mà chúng ta đứng trên đỉnh nhìn xuống, nếu như ngẩng đầu nhìn lên, cũng có thể nhìn thấy được. Nhìn xuống dưới còn có một khoảng cách không ngắn. Anh nghĩ đợi lúc nào đó nói với trong thôn một tiếng. Nơi này rất không an toàn, tốt nhất phải nghĩ cách lấp lại.”
Từ Toa kinh ngạc, bảo: “Đi thẳng tới ngay cả một chút vật che chắn cũng không có là thẳng tới vách núi sao?”
Giang Phong gật đầu: “Ừm, ngược lại có thể nhìn thấy chân núi, nhưng rớt xuống chắc chắn sẽ chết, vận may tốt không chết thì cũng nửa tàn phế!”
Anh tự cho rằng mình cũng được tính là đại thiện nhân gì, ngược lại không thể nhìn nơi nguy hiểm này cứ để đó như vậy được.
“Người lớn còn đỡ, cho dù là nhìn thấy trong lòng cũng có cân nhắc, nhưng nếu như là trẻ con thì sao? Lũ trẻ hiếu động lá gan lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy một gia đình sẽ bị hủy hoại mất.”
Từ Toa gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm xúc, không nói đến người khác mà chỉ nói cô thôi, lúc đầu biết có hang núi còn không phải cũng tò mò hay sao?
Từ Toa: “Vậy khi nào anh tìm đại đội trưởng nói chuyện?”
Giang Phong: “Một hai hôm nữa đi, anh sẽ cố nhanh hết mức có thể, nhưng anh sẽ không tự mình phát hiện ra hang núi, tránh để đến khi đó không nói rõ được.”
Dù sao bọn họ thật sự đã mang một vài thứ từ trong hang núi đi
Từ Toa ừm một tiếng, hai người đạp xe, còn chưa đi được quá xa, đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở đằng trước. Đó là thím Hồ và Hồ Hạnh Hoa, hai người đeo bọc vải nhỏ, không biết là đang đi đâu.
Từ Toa: “Ái chà.”
Giang Phong nhìn thấy bộ dạng nhướng mày đầy gian xảo này của cô, nói: “Không cần để ý đến bọn họ, có anh đây rồi.”
Từ Toa cười bảo: “Anh nghĩ em sợ bọn họ chắc?”
Giang Phong lắc đầu: “Tất nhiên em không sợ bọn họ, em chỉ chẳng muốn chọc phải chó điên thôi.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng thật.”
Hai người nhìn thấy mẹ con Hồ Hạnh Hoa cũng không chào hỏi, mà đạp xe vụt qua một cái đi thẳng luôn, dù sao bọn họ cũng không quay đầu lại, chỉ coi như người không quen biết! Trong thôn cũng không tính là rộng lớn. Bọn họ đạp xe qua, thím Hồ liếc mắt đã nhìn ra bọn họ, bà ta nhổ toẹt một bãi nước bọt, chửi: “Con tiện nhân.”
Thím Hồ chịu ảnh hưởng của Hồ Hạnh Hoa, cũng rất chướng mắt Từ Toa.
Hồ Hạnh Hoa thì lại híp mắt, hỏi: “Đó là bác sĩ Tiểu Giang sao?”
Thím Hồ: “Còn không phải sao! Phi! Một đôi cẩu nam nữ này. Mẹ thấy con cũng không cần ngưỡng mộ Từ Toa này làm gì, mẹ thấy đầu óc của cô ả không được thông minh. Bất cứ một cô gái nào trong thôn, có trải qua cuộc sống kém nhất cũng chướng mắt bác sĩ Tiểu Giang này. Cô ả này ngược lại thì hay rồi, còn thân thiết với người ta. Trong thôn có rất nhiều người nhìn thấy bọn họ ở chung cười nói vui vẻ. Mọi người đều ngại mặt mũi, nên không nói thôi! Ha ha!”
Chuyện liên quan đến bác sĩ Tiểu Giang, Hồ Hạnh Hoa thật sự không nhớ rõ cho lắm.
Dù sao một người có cảm giác tồn tại ở trong thôn không mạnh, hình như cũng không có chuyện đặc biệt xuất sắc gì đáng để được nhớ đến.
Cô ta có ấn tượng sâu sắc với rất nhiều người, nhưng ấn tượng đối với vị này thật sự không quá lớn, cho nên hỏi: “Bác sĩ Tiểu Giang này bao nhiêu tuổi rồi mẹ?”
Thím Hồ lập tức cảnh giác, đáp: “Con cũng không thể coi trọng cậu ta được, nếu như con dám nhìn trúng cậu ta, dù mẹ có trả bằng bất cứ giá nào cũng không có đứa con gái như con, cũng không thể cho con vào cửa. Tên sao chổi này, mẹ cũng không thể đồng ý được, con cũng đừng thấy cậu ta lớn lên đẹp trai mà nghe ngóng lung tung.”
Nói đến “sao chổi”, Hồ Hạnh Hoa đột nhiên nhớ tới một người.
Hình như trong thôn có một người như vậy, vận khí vô cùng kém, bất cứ khi nào lên núi chắc chắn cũng sẽ chọc phải dã thú, cho nên nhân duyên ở trong thôn cũng không tốt cho lắm. Mọi người đều tránh anh, sau này người này thế nào, ngược lại cô ta hoàn toàn không nhớ được. Dù sao không phải đại phú đại quý gì.