Chương 321: Chưa kịp nói
Nơi này là nhà của Giang Phong.
Tuy rằng Trần Quế Hoa biết Giang Phong đã chuyển đi, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút nghĩ ngợi.
Cô ta cười nhạt một cái, không nói nữa.
Từ Toa cũng không thân với Trần Quế Hoa một chút nào, Trần Quế Hoa làm việc ở công xã, cũng không trở về quá nhiều, nên đương nhiên Từ Toa không quen cô ta. Cho nên cô cũng không cưỡng ép mình tỏ ra quen thân cho lắm, mà chỉ cười đáp lại rồi nói: “Vậy bọn em đi trước nhé.”
Trần Quế Hoa đột nhiên gọi Từ Toa lại, hỏi: “Em có quen Hồ Hạnh Hoa không?”
Từ Toa nhướng mày, không biết tại sao cô ta lại nhắc đến Hồ Hạnh Hoa, nhưng vẫn nói thẳng: “Cả thôn đều biết quan hệ của bọn em chẳng ra làm sao.”
Trần Quế Hoa ồ một tiếng, nghĩ ngợi chút rồi bảo: “Em cẩn thận với cô ta một chút.”
Từ Toa lập tức nhướng mày, dù sao, trong lời nói này cũng rất có hàm ý khác.
Từ Toa hỏi với vẻ ý vị sâu xa: “Cô ta lại muốn làm gì?”
Thế nhưng rất nhanh cô đã bình thường trở lại, nói: “Mà cũng chẳng sao, cô ta chính là một đứa mắc bệnh đau mắt đỏ, không muốn thấy người khác sống tốt hơn cô ta mà thôi, em cũng quen rồi.”
Trần Quế Hoa vốn dĩ còn đợi Từ Toa truy hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ cô ngược lại nhìn rất thoáng.
Nhưng nghĩ đến, cách diễn tả của Từ Toa thật sự vô cùng sinh động, còn không phải sao?
Hồ Hạnh Hoa chính là một đứa mắc bệnh đau mắt đỏ!
Cô ta muốn nói ra chuyện đối tượng của mình là một tên ngốc, mình rõ ràng cái gì cũng không có được. Nhưng cô ta lại còn nghĩ như vậy, từ đó có thể thấy con người cô ta ghê tởm đến đâu. Trần Quế Hoa nghĩ đến đây, bĩu môi: “Sao lại có người ghê tởm như vậy chứ.”
Từ Toa thầm nghĩ gật đầu với vẻ đồng cảm sâu sắc.
Trần Quế Hoa: “Em cũng cảm thấy như vậy sao? Trước đây chị thật sự đã xem nhẹ cô ta rồi.”
Bọn họ chênh nhau không nhiều tuổi, các cô gái trong thôn cũng đều chơi chung với nhau, bình thường cũng cảm thấy Hồ Hạnh Hoa này rất an phận, thế nhưng bây giờ xem ra, quả nhiên cô ta nhìn người vẫn không ổn cho lắm.
“Em thật sự không ngờ cô ta lại thiếu nợ người ta thế đấy.”
Từ Toa cũng không biết sao Hồ Hạnh Hoa lại chọc vào Trần Quế Hoa, nhưng nghe câu chuyện cũng biết, bọn họ cũng có mâu thuẫn, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì. Từ Toa nói đúng trọng tâm: “Cô ta vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, còn có thể hạ quyết tâm tàn nhẫn. Nếu như chị cũng có mâu thuẫn với cô ta, vậy bình thường cũng phải cẩn thận thêm đấy.”
Có đôi khi, tình bạn tiến triển nhanh đều là bắt đầu từ nói xấu người khác.
Quả nhiên, Trần Quế Hoa kéo Từ Toa lại, cũng không đi giặt quần áo nữa, bảo: “Đi, chúng ta đi chung, rồi ngồi một tí.”
Từ Toa: “Hả? Được thôi!”
Tiểu Lâm Châu rất biết quan sát, nói: “Em đi lấy ghế cho các chị.”
Trần Quế Hoa: “Thật là một đứa trẻ ngoan.”
Từ Toa gật đầu: “Chắc chắn rồi, đứa trẻ này ngoan lắm.”
Lúc này, Nữu Tể lấm la lấm lét ghé bên mép hàng rào sân, khom người cong cái mông nhỏ, lớn tiếng sửa lại chị họ cho đúng: “Em ngoan nhất!”
Từ Toa: “Hở?”
Nữu Tể làm bộ dạng muốn bay lên, cánh tay nhỏ quạt ở phía sau, nói: “Em ngoan nhất, ngoan nhất.”
Từ Toa: “… Rồi rồi rồi, em ngoan nhất.”
Nữu Tể hài lòng, lập tức chạy lạch bạch trong sân.
Cô bé muốn đi tìm Châu Châu, cô bé cũng muốn đi tìm Tiểu Lâm Châu.
Trần Quế Hoa nhìn bộ dáng nhanh nhẹn của Nữu Tể, cảm khái: “Em họ em thật đáng yêu.”
Từ Toa kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi chị.”
“Chỉ là hơi xấu tí.” Trần Quế Hoa ăn ngay nói thẳng.
Từ Toa: “…”
Cô im lặng ngắn ngủi, rất nhanh đã nói: “Con bé sẽ ưa nhìn lên thôi, nữ lớn đến mười tám còn thay đổi được mà! Bây giờ Nữu Tể còn nhỏ, đợi trưởng thành rồi, chính là một gương mặt đặc biệt.”
Trần Quế Hoa: “…”
Mặt… đặc biệt?
Đặc biệt là đặc biệt cỡ nào?
Cô ta cảm thấy đôi mắt nhỏ với cái mũi tẹt rất khó trở nên đặc biệt đi?
Còn nữa, có thay đổi thì xương cũng không đổi được mà!
Nhưng, Trần Quế Hoa nhìn ra được sự kiên định của Từ Toa, cô ta không rối rắm ở chủ đề này nữa, mà bảo: “Thời gian em ở trong thôn nhiều, kể cho chị nghe về Hồ Hạnh Hoa đi?”
Từ Toa: “…”
Bộ dáng của cô ta rất tò mò.
Cô đáp: “Thực ra…”
Còn chưa nói xong, mẹ của Trần Quế Hoa đã chạy ra, bà ta có một giọng nói oang oang, lập tức hỏi: “Quế Hoa, không phải con đi tới bờ sông giặt quần áo sao? Còn không mau đi đi? Sao còn ở đó tán dóc nữa. Giặt nhanh cho xong cũng tiện về ăn cơm.”
Trần Quế Hoa vừa mới ngồi xuống, chỉ có thể đứng lên, bảo: “Vậy chị đi trước nhé.”
Từ khi qua mùa gặt, các hộ gia đình đều đổi thành hai bữa ăn, nhà trưởng thôn cũng không ngoại lệ.