Chương 329: Sao lại tìm Giang Phong
Mỗi tháng bà cụ chỉ có năm đồng sinh hoạt phí mà ba cô gửi, nhưng mỗi lần cô mua đồ, bà cụ đều cho cô tiền. Lần trước cậu hai của cô mượn tiền, bà ngoại cô còn lấy ra năm mươi đồng. Phần tiền này về sau mua xe đạp, cũng tương đương với tiêu sạch.
Cho nên nếu như nói trong tay bà cụ có rất nhiều tiền, vậy Từ Toa thật sự không tin. Cô đoán, bà ngoại cô không có bao nhiêu tiền.
Từ Toa hơi dừng một chút, nói: “Lần trước mua xe đẹp, cháu chỉ nói là tự mình mua. Lần đó bà còn bỏ ra năm mươi đồng, năm mươi đồng này, cháu phải trả lại cho bà.”
Bà Từ: “Cháu nói lung tung gì thế.”
Từ Toa: “Sao lại là nói lung tung? Một chiếc xe đạp đó còn có hai chủ nhân được sao? Cháu trả hết tiền rồi, sau này cháu dùng cũng yên tâm thoải mái hơn, đây là đồ của cháu.”
Bà Từ: “Ai còn dám nói cháu?”
Từ Toa: “Tất nhiên không có rồi, dù sao cứ quyết định như vậy đi.”
Từ Toa vô cùng kiên định, bà Từ không lay chuyển được cô.
Nhưng bản thân Từ Toa ngược lại cũng cân nhắc, cô vẫn phải nghĩ chút biện pháp, bằng không trong nhà cũng không có một chút cơ hội có nguồn thu nào. Tuy rằng cô vẫn luôn cầm đồ ở bên ngoài về không tốn tiền, nhưng trong lòng bà ngoại cô, đó là cô vẫn luôn trợ cấp cho gia đình.
Tuy rằng đúng là trợ cấp thật, nhưng thực ra Từ Toa hoàn toàn không tốn tiền.
Cho nên tiền của cô còn rất nhiều, người trong nhà còn vì tiền mà phiền não, điều này khiến Từ Toa cũng có hơi rầu rĩ. Nhưng cô không thể nói thẳng ra mình có hack. Đi qua đi lại, ngược lại cũng rất rối rắm. Cho nên, cô nên nghĩ cách gì đó để mở nguồn đây?
Một người tính ngắn, hai người tính dài.
“Bà ngoại, cháu đi tìm Giang Phong đây.”
Bà Từ: “…”
Đang yên đang lành sao đột nhiên lại đi tìm Giang Phong?
Bà Từ trừng mắt nhìn Từ Toa ra khỏi cửa như vậy, ai oán thở dài một tiếng, Tiểu Nữu Tể nghiêng đầu nhìn bà nội, không hiểu cho lắm. Nhưng, bánh bao thịt ăn ngon tuyệt.
Cô bé vui vẻ cắn bánh bao thịt, cùng lúc đó người nhìn bánh bao thịt thấy vui mừng, còn có người nhà họ Cổ. Bọn họ chia thành hai tốp, phần lớn người đang ở trên xe trâu, một bộ phận nhỏ đang ở trên xe đạp ba bánh, em trai Cổ ôm bánh bao thịt trong lòng, cắn từng miếng nhỏ.
Về phần những người khác, mọi người cũng không ăn nhiều cho lắm, ngược lại dự định cầm về nhà.
Tuy rằng đây không phải là bánh bao thịt làm toàn bằng bột mì trắng bán ở tiệm cơm quốc doanh, nhưng nhà họ Cổ cũng chưa từng ăn gì ngon hơn thế. Bánh bao thịt hai loại bột mịn màng, đã khiến bọn họ ăn vô cùng vui vẻ rồi. Cũng chỉ có năm mới mới có loại đãi ngộ này.
Năm mới, nhà bọn họ ăn sủi cảo, cũng không có nhiều thịt như vậy. Đồ tốt như vậy, làm sao có thể không mang về cho người nhà nếm thử được chứ?
Một người năm cái bánh bao, mọi người không ai nỡ ăn, chỉ có đứa trẻ nhỏ như em út Cổ mới thử một chút.
“Em trai, nhân gì thế?”
Em út Cổ: “Cải trắng thịt heo, thịt heo nhiều lắm.”
“Có thơm không?”
Em út Cổ: “Thơm cực kỳ!”
Nghe được lời này, mọi người đều phát ra tiếng cười thoải mái: “Anh cầm về cho lũ trẻ ở nhà mình nếm thử.”
Con trai anh ta vừa hai tuổi, đang là độ tuổi có thể ăn thứ này.
“Em mang về cho mẹ.”
Mọi người anh một câu, tôi một câu.
Mọi người đều đang nói, nên em út Cổ cũng không ăn nữa, mà ôm lại: “Em mang về cho mẹ em và chị hai em nếm thử.”
Ba của Cổ Đại Mai cười ha ha, bảo: “Con cứ ăn của con đi, ba giữ lại là được.”
Nhà bọn họ chia theo đầu người, không bàn đến lớn nhỏ đều có năm cái hết.
Phải nói trong những người này, người vui vẻ nhất cũng không phải một đứa trẻ như em út Cổ, mà là ba của Cổ Đại Mai, bởi vì ông ta không chỉ vì một miệng ăn, mà còn là vì con gái được vui vẻ. Cuộc sống của con gái có tốt, một người làm ba như ông ta còn không phải vui vẻ sao?
“Chú út, năm nay bé Từ Toa ở nhà chị Đại Mai bao nhiêu tuổi rồi?” Một người vai dưới ở nhà họ Cổ quay đầu lại, đỏ mặt, lắp bắp hỏi.
Trong lòng ba của Cổ Đại Mai khẩn trương, đáp: “Không biết nữa, mười lăm mười sáu chăng? Trông tuổi tác cũng không lớn lắm.”
Ông ta đang nghĩ xem nên thuyết phục cháu mình đừng mơ mộng thế nào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thì đã nghe em út Cổ đáp: “Con biết con biết, chị ấy mười sáu.”
Cậu bé đắc ý đáp: “Con còn biết đối tượng của chị ấy là ai cơ.”
Ba của Cổ Đại Mai: “?”
Em út Cổ: “ Con nhìn thấy anh ấy nấu cơm cho chúng ta.”
Lúc này mọi người mới nhớ ra, đúng vậy, khi ấy quả thực có một chàng trai.