Chương 331: Biện pháp
Giang Phong cứ nhìn Từ Toa ngồi đối diện với anh, rầu rĩ đến nhỏ thành nước như vậy. Anh hỏi: “Thực ra nhà em không khó khăn đúng không?”
Từ Toa gật đầu: “Không khó khăn, nhưng em hy vọng bà ngoại em có thể thoải mái một chút, tuy rằng em vẫn luôn lấy đồ ăn ở bên ngoài về, nhưng em biết, thực ra bà rất lo lắng. Bà sợ em tiêu hết tiền, sau này bản thân sẽ chịu thiệt.”
Giang Phong cười bảo: “Cho nên em muốn tìm một cơ hội kiếm tiền cho bọn họ.”
Từ Toa ra sức gật đầu: “Ừm ừm.”
Nói xong, cô nằm nhoài lên bàn, bảo: “Nhưng khó quá.”
Giang Phong: “Thực ra cũng không khó, nhưng việc làm thể lực, em cam lòng để bà ngoại em làm sao?”
Đôi mắt của Từ Toa sáng lên, lập tức hỏi: “Anh nói cho em biết đi.”
Giang Phong chậm rãi đáp: “Em có biết xưởng máy ở huyện không?”
Từ Toa gật đầu: “Có nghe qua rồi.”
Giang Phong: “Xưởng máy là nhà xưởng lớn nhất ở huyện, linh kiện sản xuất ra sẽ phát đi khắp các nơi trong cả nước, tuy rằng không thể so được với các cơ sở công nghiệp nặng ở phương bắc, nhưng cũng được tính là một nhà xưởng lớn độc nhất ở bên chúng ta.”
Từ Toa thực sự không biết, xưởng máy có liên quan gì đến cô.
Nhưng nếu như Giang Phong đã nhắc đến, vậy cô cũng yên tâm lắng nghe. Quả nhiên, chỉ nghe anh nói tiếp: “Máy móc ở xưởng máy được sử dụng thường xuyên, cần lau chùi và tra dầu. Cho nên hằng năm, xưởng máy đều sẽ thu mua khăn lau nhỏ. Công việc may vá không có phụ nữ nào không biết làm! Nếu như muốn giúp đỡ gia đình, em có thể lấy danh nghĩa chủ nhiệm hội phụ nữ ở thôn các em đi nhận việc. Đương nhiên, đây là công việc kiếm tiền vất vả. Thêm nữa, em chắc chắn phải dẫn dắt cả người trong thôn. Không phải anh không muốn nhà em kiếm tiền một mình, mà là điều kiện bên ngoài không cho phép. Nhà các em tự mình nhận hàng, đồ sẽ quá ít, xưởng máy sẽ không đồng ý.”
Từ Toa hiểu đạo lý này, thời buổi này thật sự không có việc nào có thể giữ lợi ích cho riêng mình. Cô nói: “Không ngờ lại có cơ hội kiếm tiền thật, vậy anh cảm thấy nếu như em có hứng thú, nên thực hiện bằng cách nào?”
Lúc này Từ Toa thật sự ngưỡng mộ những nhân vật chính trong thể loại điền văn đó, hoặc là cực phẩm độc ác đại sát tứ phương, hoặc là hùng hùng hổ hổ gây dựng sự nghiệp. Tuy rằng cô có hack, nhưng chính bởi vì có hack, ngược lại khiến con người cô không còn hăng hái như vậy nữa.
Hơn nữa, tuy cô thích ứng với thời đại này rất nhanh, nhưng muốn hoàn toàn “đọc hiểu” thời đại này, vẫn cần thời gian rất dài.
Giang Phong: “Cái này không tính là khó, chỉ cần có người có thể móc nối thì em có thể đi nhận việc. Nhưng theo như anh biết, xưởng máy cần có giấy giới thiệu và chứng từ. Bên đó cung cấp vải vụn, khởi công với mười bao vải, khi thu mua sẽ dựa theo số khăn lau nhỏ để tính tiền, tiền công một chiếc một xu.”
“Tiền công một cái một xu sao? Vậy cũng tính là rất cao rồi! Chuyện tốt như vậy có thể đến phiên những người không có nền móng như chúng ta tranh giành sao?”
Tuy rằng con người Từ Toa dũng mãnh, không tính là một cô gái nhỏ rất thận trọng, nhưng có đôi khi vẫn có sự khôn khéo của riêng mình, giống như bây giờ cô lập tức phản ứng lại, hỏi: “Chuyện tốt như vậy, sao người trong thị trấn lại không làm? Chắc hẳn có rất nhiều người tranh làm đi. Trong thị trấn cũng đâu phải không có người thất nghiệp.”
Một xu thoạt nhìn thật sự quá ít, nhưng với vật giá ở thời đại này lại là rất cao. Dựa theo cách tính phổ thông của Cổ Đại Mai chính là: Ba xu có thể đổi được một quả trứng gà.
Từ Toa cũng không vì mình có tiền mà bỏ qua môi trường chung.
Giang Phong dựng ngón tay cái, mỉm cười đáp: “Thông minh, quả thực trong này có vấn đề.”
Anh phân tích chi tiết: “Tuy rằng thoạt nhìn tiền công một xu một chiếc không ít, nhưng phía bên xưởng máy yêu cầu kích thước khăn ba mươi nhân ba mươi, mà gửi tới toàn là vải nhỏ, khâu vào cũng không dễ dàng như vậy.
Thứ hai chính là, kim chỉ chúng ta phải tự chịu.
Còn có thứ ba, xưởng trưởng của xưởng máy là người từng bước qua cuộc sống khổ cực, nhóm lãnh đạo của ông ta đều là những đồng chí cũ có phong cách tương tự với ông ta. Đồng chí cũ như vậy đều là người một lòng vì tập thể, chỉ hận không thể vì tính toán thật chi li cho nhà xưởng, nói cách khác, ông ta cho em một túi vải vụn, yêu cầu em cung cấp một trăm cái giẻ nhỏ. Nhưng trên thực tế, có khả năng khó khăn lắm cũng chỉ may đủ chín mươi cái. Vận may tốt thì chín mươi tư, chín mươi lăm cái. Nhưng loại tình huống này ít, phần lớn cũng chỉ có thể duy trì ở khoảng chín mươi cái mà thôi.
Như vậy dựa theo yêu cầu khởi công của xưởng máy là mười bao tải vải. Vận may kém nhất, có thể thiếu tận một bao vải, cho dù vận may tốt, cũng tương tự chỉ có thể làm ra chín trăm ba mươi, bốn mươi cái, còn thiếu đến bảy mươi cái khăn nữa. Hơn nữa, trên cơ bản, mười bao vải này chỉ có thể làm ra chín trăm cái, hoàn toàn không đủ chuyển lên trên. Số vải thiếu này chỉ có thể tự mình nghĩ cách! Bởi vì xưởng máy yêu cầu nghiêm khắc dựa theo mười bao vải và một nghìn giẻ lau để thanh toán, ít một cái cũng không được.