Chương 335: Tìm việc
“Cháu yên tâm, chú sẽ khuyến khích chuyện này. Nếu như bà cụ nhà nào dám gây sự, chú sẽ không thể bỏ qua.”
Từ Toa cười bảo: “Được, có chú giúp thì tốt quá rồi.”
Cô dừng một chút, rồi cười hì hì vung vẩy nắm tay, nói: “Nhưng cháu cũng không phải đèn cạn dầu, cháu cũng sẽ không khách sáo với mấy tên khốn làm gì.”
Lời này của cô khiến mọi người đều bật cười, ngay cả Hoàng Diệu Thường ở một bên thất thần cũng cười theo.
Bạn đừng thấy nhà đại đội trưởng kết thông gia với người thành phố gần như khiến người trong thôn rất để tâm, nhưng thực ra, mọi người lại càng quan tâm đến địa bàn này của mình hơn, nếu như có thể kiếm tiền, vậy đó chắc chắn là chuyện tốt hơn.
Có gì quan trọng hơn kiếm tiền chứ.
Từ Toa tan làm trở về, đã nhìn thấy một đám bà cụ ngồi chật kín trong sân nhà mình.
Từ Toa: “…”
“Tiểu Từ về rồi à.”
“Hổ Nữu còn nhớ bác chứ, ngày xưa bác còn ôm cháu này.”
“Tiểu Từ, cháu cũng phải nói chi tiết cho các thím biết về chuyện kiếm tiền đó, đã xảy ra chuyện gì vậy…?”
Từ Toa nhìn những gương mặt tha thiết chờ đợi của mọi người, đáp: “Thực ra việc này vẫn chưa quyết định, đợi ngày mai cháu bàn với đại đội trưởng một chút, rồi sẽ tìm mọi người sau.”
“Cái đó…”
Bà Từ: “Các bà cũng đừng túm chặt Hổ Nữu không buông nữa, đại đội này cũng không phải của cá nhân con bé, mọi người cũng phải bàn bạc với nhau chứ. Bây giờ các bà có hỏi cũng vô dụng.”
Bà cụ kéo cháu gái ngoại, nói: “Hổ Nữu bận rộn cả ngày rồi cũng mệt rồi, hay là ngày mai lại nói sau đi, dù sao sớm muộn gì cũng là chuyện như vậy, không ai chạy thoát được, các bà nói có đúng không?”
Mọi người nôn nóng đợi được biết kết quả, nhưng cũng hiểu được hình như chuyện này quả thực cũng không phải là thứ mà Từ Toa có thể quyết định được.
Trong nhà đại đội trưởng có khách, chắc chắn không ở đại đội.
Trong lòng mọi người đều mang theo vài phần tiếc nuối, nhưng rốt cuộc cũng hiểu được chuyện này không phải do bọn họ nói là tính, nên chỉ có thể lắp bắp rời đi. Từ Toa thở ra một hơi, vừa quay người lại đã đối diện với ánh mắt sáng ngời của bà ngoại và cậu mợ.
Từ Toa: “Trời ơi, vẻ mặt của mọi người nhìn cháu quả thực giống y như ăn thịt người ấy.”
Trên mặt bà Từ giống như nở hoa, kéo Từ Toa bảo: “Hổ Nữu nhà chúng ta đúng là tài giỏi.”
Cổ Đại Mai gật đầu: “Còn không phải sao, có thể tìm việc làm cho người trong thôn, cháu đúng là độc nhất vô nhị đấy.”
Từ Toa nở nụ cười, đáp: “Thực ra chỉ là một việc kiếm tiền vất vả thôi.”
“Cái gì mà kiếm tiền vất vả, không có tiền nào là không vất vả cả. Có lắm khi đến ngay cả vất vả còn không có tiền nữa kìa.” Bà Từ rất thấu hiểu, nói: “Chúng ta quanh năm suốt tháng, lẽ nào còn có thể nhìn thấy tiền gì được chắc? Mỗi lần đến cuối năm ở thôn còn lại chưa đến mười mấy hai mươi đồng. Đây chính là thu nhập một năm của cả nhà.”
Cổ Đại Mai: “Nhà bọn con ở bên đó, ngay cả mười mấy hai mươi đồng cũng chẳng có ấy chứ, năm nào cũng trả thẳng hết nợ đã là tốt lắm rồi.”
Từ Toa cười: “Vậy nếu như bên này làm thuận lợi, hiệu quả cũng tốt, sau này cháu cũng có thể gọi người nhà mợ tham gia cùng, nhưng mà, chuyện này phải lén lút.”
Lời này vừa nói ra, Cổ Đại Mai lập tức kích động không biết nên thế nào mới phải, một tay nắm lấy tay của Từ Toa, hỏi: “Thật, thật sao…?’
Từ Toa: “Cháu nói là sau này, bây giờ hiển nhiên không được, bây giờ việc vẫn chưa đâu với đâu, cũng chưa biết lúc làm cụ thể sẽ thế nào nữa.”
Cổ Đại Mai nghiêm túc: “Sao có thể không được chứ! Bọn mợ sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm mất mặt cháu.”
Cô ta niết tay, cũng không còn gì hưng phấn hơn thế này.
Tuy rằng hôm qua biết Từ Toa có dự định này, nhưng dự định và thực tế đã bắt đầu luôn khác nhau. Cổ Đại Mai kích động không biết thế nào mới tốt, cô ta bảo: “Mợ đi giặt quần áo đây.”
Cô ta nói: “Bên cháu có gì cần giặt không?”
Từ Toa: “Có gối đầu.”
Cổ Đại Mai: “Để mợ đi lấy.”
Cô ta đi băng băng, tràn đầy vẻ hăng hái.
Nhà bọn họ cũng không giống với nhà người ta, nếu như cô ta kiếm tiền, có thể giữ lại một nửa làm tiền riêng, phần còn lại mới phải giao lại cho mẹ chồng, thế này thật sự thoải mái hơn người bình thường nhiều.
Cổ Đại Mai hưng phấn đi giặt quần áo. Sau đó nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa đang mang vẻ mặt oán giận ở bên sông.
Cô ta bĩu môi.
Đột nhiên trông thấy Cổ Đại Mai, mấy cô vợ trẻ đang giặt quần áo với nhau nhanh chóng gọi: “Đại Mai, bên này.”
“Nghe nói Từ Toa tìm được việc cho phụ nữ trong thôn đúng không?”
Cổ Đại Mai vừa ngồi xổm xuống, đã có người nôn nóng hỏi cô ta. Cô ta gật đầu với vẻ kiêu ngạo, đáp: “Còn không phải sao, nhưng không biết cần bao nhiêu người, đến khi đó chắc chắn vẫn phải xem tay nghề.”