Chương 338: Bổ sung
Về phần nhà đám người Hồ Hạnh Hoa, hiển nhiên cũng không có phần. Thím Hồ còn muốn la lối om sòm để tranh giành một chút, nhưng lại bị mấy cô vợ trẻ trách ngược lại, ai kêu Hồ Hạnh Hoa nhà bà ta không thích việc này chứ.
Chuyện này khiến thím Hồ tức tối. Bây giờ bà ta càng ngày càng cảm thấy đứa con gái này chính là một cục nợ. Gây chuyện thị phi không nói, còn đẩy chuyện phát tài ra ngoài cho người ta.
Đại đội trưởng là người thông minh, đại khái cũng là vì không để Từ Toa chán ghét, nên cũng không sắp xếp cho nhà thông gia của ông ta, cũng chỉ có một nhà Bạch Liên Hoa là tham gia vào.
Cứ như vậy, mọi người rất nhanh đã bắt đầu làm việc.
Thôn bọn họ cũng không có nơi nào lớn như vậy có thể cho mọi người cùng nhau làm việc, cho nên năm người một tổ, đều là ở trong một nhà trong số đó. Giống như nhà của đám người Từ Toa, gồm bà Từ, Cổ Đại Mai, chị dâu cả của bà Từ cũng là người nhà họ Từ. Ngoại trừ ba người bọn họ ra, chính là một cặp mẹ con, là hai mẹ con Tiểu Hà Hoa ở trong thôn.
Tiểu Hà Hoa mới mười tuổi, là cô gái nhỏ nhất tham gia lần này.
Từ Toa cũng quen cô bé, trước đây còn đổi nấm với nhau.
Gia đình Tiểu Hà Hoa khó khăn, nên cô bé và mẹ mình đều tham gia cả.
Tổ trưởng của một tổ này là Cổ Đại Mai, dù sao thì tổ trưởng vẫn phải kiểm tra chất lượng, mà bà Từ thì lại khá là “yếu đuối.” Hiển nhiên không thích hợp.
Bà Từ cũng chẳng muốn làm việc này. Vì cũng không được thêm được!
Ngược lại Cổ Đại Mai rất hưởng thụ cảm giác “làm lãnh đạo” này.
Chẳng qua, tuy nói là kiểm tra chất lượng, nhưng cũng không khó bao nhiêu. Chất lượng này, không phải để chỉ đường may làm tốt cỡ nào, mà là chắc chắn. Yêu cầu của bọn họ là chắc chắn. Dù sao đồ cầm tới cũng là để lau đầu máy, cho dù là thêu, cũng không dễ dùng!
Mọi người vốn tưởng là loại công việc như may gấu quần, đính cúc cẩn thận đó, nhưng không ngờ lại là may khăn lau nhỏ. Bọn họ không biết ba mươi nhân ba mươi là lớn cỡ nào, nhưng Từ Toa đã cho bọn họ xem hàng mẫu.
Mọi người vừa nhìn thấy đều vui vẻ hơn. Tại sao, vì cái này hoàn toàn không cần đến kỹ thuật. Nếu như làm việc tỉ mỉ, bọn họ còn sợ sẽ làm không tốt, chứ cái này sao còn không tốt được?
Trong lúc nhất thời, sự tự tin tăng tăng vọt hẳn lên.
Trước khi bắt đầu, Từ Toa cũng triệu tập mọi người lại với nhau.
Cô là nói lời cảnh cáo từ trước, bảo: “Có những lời phải nói cho rõ vào lúc này. Mọi người cũng đừng thấy cháu nhỏ tuổi, mà nghĩ đến việc giở mánh lới, làm vài chuyện mờ ám ở trong này. Nếu như mọi người không phục, hoặc là ở sau lưng ghét bỏ cháu, vậy đừng ai kiếm phần tiền này nữa. Cháu không làm là xong, mọi người có thể xem ai thiệt hơn ai.
Còn nếu như mọi người cảm thấy mình có cách cũng có thể ôm việc này. Vậy thì cứ thoải mái, ai có sức thì người đấy làm. Chỉ cần không vi phạm chính sách, thì cứ thoải mái.
Làm việc vẫn hoàn làm việc, nếu mọi người thực sự nhìn trúng mảnh vải nhỏ nào, có thể nói với cháu, cháu sẽ dùng vải nhỏ như thế để đổi, cháu làm được hết. Dù sao đây cũng là vải để may khăn lau nhỏ, không cần tốt bao nhiêu, không thiếu cân thiếu lạng là được, đổi cũng đổi được. Chỉ cần chúng ta giao đủ số lượng, thì xưởng máy sẽ không để ý.
Nhưng nếu như để cháu biết mọi người trộm đồ, vậy bất cứ ai bị phát hiện, sẽ không còn là vấn đề bị khai trừ nữa, mà đại đội cũng sẽ lấy mọi người làm ví dụ điển hình. Mọi người không sợ làm phụ lão hương thân mất mặt thì cứ thoải mái.”
“Tiểu Từ, cháu yên tâm, chúng ta cũng không phải loại người đó!”
“Đúng đó, khó có cơ hội kiếm tiền như vậy, chúng ta không phải loại người không hiểu chuyện!”
Từ Toa: “Vậy thì được, mọi người cứ dựa theo tổ nhỏ, sắp xếp cho một người khiêng đồ đi.”
Cô sắp xếp xong chuyện này, mới thở ra một hơi thật dài. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Giang Phong dựng ngón cái với cô ở cách đó không xa, Từ Toa lập tức vui sướng hẳn lên, nở nụ cười rạng rỡ…
…
Từ Toa kiếm việc làm cho mọi người, ngược lại bản thân không làm. Nhưng chính vì cô không làm việc này, trái lại khiến mọi người đều vô cùng vui vẻ, cảm thấy cô tương đối để ý đại cục, nhường cơ hội cho người khác.
Từ Toa: “…” Thực ra tôi chỉ lười thôi.
Người nhà họ Tô: “Thấy rõ nhưng không nói toạc ra.”
Không biết có phải vì mọi người đều giữ lòng nhiệt tình kiếm tiền hay không, mà mười bao vải này chỉ ngắn ngủi ba ngày đã làm xong, nhưng quả nhiên vẫn còn thiếu năm mươi ba cái khăn nữa. Nếu dựa theo lời của Giang Phong để nói, thì sự thiếu sót này cũng được xem là rất nhỏ rồi.
Cũng may Từ Toa đã có sự chuẩn bị, cô phá lệ bổ sung một ít vào, ngược lại cũng khiến một nghìn cái được thuận lợi làm xong.