Chương 350: Tặng quà
“Anh rể?” Từ Sơn trở về từ bên ngoài, thấy Từ Hồng Vĩ cũng sững sờ.
Một nhà này đều sững sờ ở nơi đó, ngây ra như phỗng.
Vẫn là bà Từ sau khi ra ngoài phản ứng nhanh nhất: “Ồ, Hồng Vĩ, sao con lại về đây? Mau, mau vào nhà đi.”
Rất nhanh, một đám người bị bà Từ kéo vào trong nhà, bà cụ nhìn ngắm Từ Hồng Vĩ, đen rồi, cũng gầy đi nữa.
Từ Hồng Vĩ không chỉ là con rể của bà Từ, mà cũng là con nuôi, bà cụ đau lòng bảo: “Sao lại đen gầy thành thế này hả con ơi? Không phải bộ đội đều ăn no hay sao? Ở đó còn không bằng cuộc sống ở nhà sao? Con xem một năm này, người nào trong chúng ta cũng béo lên một ít rồi.”
Cổ Đại Mai gật đầu: “Chăn heo cả một năm, cũng phải nuôi thêm được ít mỡ chứ.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Từ Toa: “…”
Bà Từ và Từ Sơn: “…”
Bọn họ đã từng thấy người không biết nói chuyện, nhưng chưa từng thấy người nào không biết nói chuyện như vậy. Đây không phải là muốn gây sự hay sao?
Bà Từ lập tức ngắt lời: “Buổi tối làm sủi cảo cho con nhé!”
Từ Hồng Vĩ lập tức đáp: “Mẹ, không cần đâu. Lần này con ở nhà đón năm mới, đón năm mới chúng ta ăn cũng như nhau, không cần…”
Còn chưa nói xong đã bị bà Từ ngắt lời: “Ai nói sủi cảo nhất định phải ăn vào năm mới? Mấy năm rồi con chưa về nhà, lần này về ngay cả bữa sủi cảo cũng không ăn được hay sao?”
Bà Từ dặn dò Cổ Đại Mai: “Con đi ra hầm lấy hai cây cải trắng ra đây, thêm một miếng thịt nữa.”
Từ Hồng Vĩ: “Bây giờ thôn chúng ta giết heo sớm thật đấy.”
“Giết heo?”
Người nhà họ Từ ai nấy đều mang vẻ mặt mơ hồ: “Heo của đại đội chúng ta còn chưa giết mà?”
Từ Hồng Vĩ: “… Ồ, mẹ nói thịt làm con còn tưởng…” Sau đó thì cười.
Gương mặt ngăm đen lộ ra hàm răng trắng nhỏ, nhìn vào vô cùng tương phản.
Bà Từ: “Là thịt mẹ ướp muối, Từ Toa đi công xã lấy thịt về, cũng không phải lần nào nhà chúng ta cũng ăn hết sạch.”
Nói đến đây, bà Từ nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa đứng ở một bên với vẻ không được tự nhiên, nhìn cứ khác thường thế nào. Khỏi cần nói cũng biết, con bé này chắc chắn còn đang cáu kỉnh. Cô ấy hả, giống như mẹ mình, tính cách quật cường, rất nóng tính.
Bà Từ nói: “Từ Toa, cháu giúp ba cháu mang đồ về phòng đi.”
Từ Toa lập tức nói: “Nhưng mà bên đó đều đặt đồ của cháu rồi, không có chỗ.”
Từ Hồng Vĩ liếc mắt nhìn Từ Toa, nói: “Đặt dưới đất là được rồi.”
Ông cười rồi cúi đầu giậm chân, bảo: “Sau khi sàn nhà mình lát đá phiến, thật sự sạch hơn không ít.”
Từ Sơn rất kiêu ngạo: “Đây là vợ em làm đấy.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu cười, ông cũng hiểu được, cô vợ này của Từ Sơn tuy rằng bủn xỉn muốn chết, nhưng lại là một người vô cùng chịu khó. Thực ra khi Từ Toa về đây, điều mà ông lo lắng chính là Từ Toa và cô vợ này có ở chung được hay không.
Tính của Từ Toa quá cố chấp, lại không phải là một cô gái nhỏ chịu khó, chỉ sợ không có cách nào ở chung với người phụ nữ lao động cần mẫn. Nhưng nghĩ kỹ lại, mẹ ông lại là người có thể làm chủ gia đình, chắc hẳn không đến mức khiến Từ Toa chịu thiệt. Cho nên lúc này mới hạ quyết tâm.
Nhưng bây giờ xem ra, sự lo lắng của ông hoàn toàn là dư thừa. Ông sợ Toa Toa nhà ông và vợ Từ Sơn ở chung không được, nhưng không ngờ hai người này khi ở chung nói chuyện vớ vẩn đồn đãi, ngược lại cũng vô cùng hợp ý. Vừa nhìn đã biết là chung sống không tồi.
Ông cảm thấy thoải mái hơn, lại nhìn xung quanh, phát hiện ra bây giờ thật sự cũng không giống với vài năm trước một chút nào.
“Toa Toa, lần này con về không gây thêm phiền phức cho bà ngoại con chứ?” Ông mỉm cười hỏi.
Từ Toa đảo trắng mắt: “Ba cũng không thể nói thế được, sao con có thể rước thêm phiền phức cho bà ngoại được, cho dù con muốn gây phiền phức, cũng chắc chắn sẽ đi gây phiền phức cho ba kìa.”
Đại khái là lớn lên giống nhau, hơn nữa khí tức cũng giống như ba cô, Từ Toa từ từ bình tĩnh lại, cũng lấy ra thái độ thích hợp nhất của mình.
Từ Hồng Vĩ hoàn toàn không vì lời này của cô mà không vui, ngược lại còn bật cười, ông bảo: “Vậy chắc chắn là mọi người đều nhường con rồi.”
Từ Toa lại đảo trắng mắt. Vừa gặp mặt đã hạ thấp con gái nhà mình, thật đúng là hành động thông thường của ba cô.
Phiền, phiền quá.
Bà Từ vừa nhìn thấy hai ba con lại như chọi gà, mới nói: “Cũng được, Từ Toa ngoan lắm, Hồng Vĩ, con từ từ nói chuyện, đừng soi mói. Toa Toa này, cháu cũng đừng cáu kính với ba cháu. Bà thấy bộ dáng gầy gò này của ba cháu, còn không bằng Nữu Tể.”
Nữu Tể: “Vâng! Không bằng!”
Đây là lần đầu tiên Từ Hồng Vĩ gặp Nữu Tể, ông ôm cô bé nhỏ lên, cô bé nhỏ oa một tiếng, vung bàn tay nhỏ với vẻ giương nanh múa vuốt, có hơi sợ.