Chương 361: Lộ
Từ Toa ăn một hơi hết một đĩa sủi cảo, no bụng rồi dựa vào thành giường: “Ăn… ợ... no quá.”
Từ Toa ăn một đĩa, Nữu Tể ăn nửa đĩa, người còn lại đều ăn hai đĩa hoặc hơn, toàn bộ sủi cảo đều gói thành hình tròn.
Phải biết rằng, cái này còn có phần của ngày mai nữa!
Nhưng bà Từ ngược lại không tức giận, tuy rằng cũng đau lòng, nhưng hiếm khi ăn một lần, chắc chắn phải ăn no bụng mới có thể đỡ thèm.
Gần một năm rồi Từ Hồng Vĩ chưa ăn được ăn ngon như vậy, tuy rằng bữa cơm bệnh nhân của ông cũng có chút đồ ngon, nhưng cũng chẳng được vài ngày, càng không thể so được với hương vị mà trong nhà làm ra. Ông ăn một cách vui vẻ, nói: “Ngon thật.”
Bà Từ: “Khoảng thời gian này ăn tốt một chút, để con béo lên mới được.”
Từ Hồng Vĩ: “vâng.”
Ông bật cười, sau đó lại nói: “Mẹ, con đi một chuyến tới nhà bác cả, mẹ xem con…”
Bà Từ: “Vừa nãy mẹ xem rồi, con mang theo ít bột lúa mạch đi, còn có cả đường gì đó nữa, những thứ này nhà mình có, con mang đi làm quà.”
Từ Hồng Vĩ vốn cũng tính mang quà đi thăm, lúc này cũng không nhiều lời, mà gật đầu đáp: “Vâng.”
Từ Toa đỡ bụng, xỏ giày vào: “Con cũng đi.”
Tuy rằng ăn rất no, nhưng khoe khoang là chuyện không thể không khoe!
Đây chính là đồng hồ mà ba cô tặng cô!
Hãng Titoni lận!
Ồ, ba cô tặng gì không quan trọng, quan trọng đây là quà. Đúng, bởi vì đây chính là quà.
Từ Toa đi xong giày, lại khoác áo khoác ngoài vào, nói: “Đi thôi.”
Tầm nhìn của Từ Hồng Vĩ dính chặt trên áo khoác quân của Từ Toa một chút, nhưng không nói gì cả.
Bà Từ: “Hổ Nữu, cháu đeo găng đội mũ vào đi, trời lạnh đấy.”
Từ Toa: “Ôi.”
Từ Toa đeo găng tay da nhỏ, nghe bà Từ nói: “Đừng thấy ánh mắt của con chẳng ra làm sao, nhưng ngược lại đôi găng tay này cũng không tệ.”
Từ Hồng Vĩ hơi sững sờ một chút, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Từ Toa, tầm nhìn rơi lên đôi găng tay của cô.
Một cái nhìn này, Từ Toa hiểu ra, xong rồi!
Nói dối quá nhiều cuối cùng cũng lật xe, chính là để nói loại người như cô.
Cô cố gắng bình tĩnh, tâm trạng hoang mang.
Nhưng, chuyện bất ngờ xảy ra, ba cô cũng không hỏi gì hết, mà chỉ cười, xách quà định ra ngoài, bảo: “Đi nào.”
Từ Toa: “?”
Cô nhanh chóng đuổi theo, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương.
Phải nói, Từ Toa cũng thật sự sơ suất, trong ngày thường có vài thứ không tiện nói thì thoái thác là ba cô gửi đi, nhưng cũng không nghĩ người cũng sẽ về nhà, còn có thể không lộ được sao?
Từ Toa thêm đồ cho nhà họ Từ, không bị lộ là vì mấy năm rồi Từ Hồng Vĩ không về nhà, trong nhà đổi cái gì, có gì mới, ông cũng không biết. Cho nên ông hoàn toàn cũng không nghi ngờ cho lắm, nhưng đồ đẩy lên người ba cô, thì rất khó xử.
Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa, Từ Hồng Vĩ đã lạnh lùng hỏi: “Ai tặng cho con, mà con không tiện nói?”
Từ Toa im lặng như con cừu nhỏ.
Từ Hồng Vĩ hơi ngập ngừng, hỏi: “Giang Phong sao?”
Từ Toa đột nhiên nhìn về phía ông, sao ba cô lại nghĩ đến Giang Phong?
Nhưng hành động này ngược lại khiến Từ Hồng Vĩ hiểu lầm, cho rằng mình đoán đúng, ông thở dài một tiếng, nói: “Con à…”
Một tiếng thở dài bị gió thổi tan đi, rốt cuộc vẫn không nói ra được lời trách mắng gì.
Con nhóc nhà mình hay hờn dỗi, người làm ba thật sự không dám nặng lời gì, chỉ sợ làm tổn thương đứa trẻ.
Ông cân nhắc thật lâu, hỏi: “Bọn con qua lại bao lâu rồi?”
Từ Toa: “Rất lâu rồi.”
Cho dù là thằng ngốc cũng hiểu được ba cô đang hiểu lầm, nhưng Từ Toa lại không có ý định giải thích. Nếu như giải thích, sẽ lại càng giải thích không rõ ràng hơn. Dù sao, nhà cô còn có rất nhiều thứ nói không rõ nguồn gốc.
Muốn nói tại sao Từ Toa có thể tín nhiệm Giang Phong, mà không thể tín nhiệm người ba và bà ngoại rất thân cận này.
Phải biết bà ngoại là người thương cô nhất. Mà ba cô, dựa theo cách nói trong tiểu thuyết, ông có thể đối xử tốt với Hồ Hạnh Hoa như vậy, chẳng qua là vì cô ta là bạn của con gái mình, ông coi Hồ Hạnh Hoa thành nơi gửi gắm tinh thần, coi như con gái mình, không phải con đẻ mà còn có thể tốt như vậy, nên một đứa con đẻ như cô cũng không kém, thiết nghĩ ông cũng sẽ không hại cô.
Nhưng Từ Toa vẫn không dám. Cô sợ xảy ra vấn đề. Bọn họ có tốt bao nhiêu cũng không giống với Giang Phong.
Giang Phong giống cô, đều rất đặc biệt, cũng là lươn ngắn chê trạch dài, bọn họ đều khác với người bình thường, cũng chính là đôi bên nắm giữ bí mật của đối phương. Cho dù là từ phương diện nào mà nói, thì bọn họ cũng là chiến hữu cùng một chiến hào, là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây.