Chương 364: Mẹ con tâm sự 2
“Mẹ nghĩ kỹ cũng hiểu sẽ xảy ra chuyện gì. Cô ta giới thiệu cho con, nhìn thì có lòng tốt, nhưng thực ra trong lòng lại không có ý tốt. Con không đi xem mắt, thì chồng cô ta là quan to hơn một cấp sẽ chèn ép con, dù thế nào cũng ép con phải đi xem mắt. Suy cho cùng con cũng không thể trực tiếp trở mặt được.
Mà nếu con đi xem rồi, được rồi, đây cũng chỉ là một cách nói. Nếu con xem mắt thấy hợp rồi đồng ý, trở về lời đồn sẽ dấy lên, nói con người con trời sinh lạnh lùng, vợ vừa mất đã đi xem mắt người mới, đến khi đó không nói người khác, chỉ những người bạn của Từ Tú có thể hận chết con.
Nếu con xem mắt không trúng, sẽ nói con mắt cao hơn đầu, không coi lãnh đạo ra gì.
Thực ra chuyện này cũng không phải không có cách phá cục, chỉ là khi ấy Từ Tú vừa đi chưa được bao lâu, con thực sự không có tâm trạng vật lộn với bọn họ. Con vốn còn đang nghĩ, hay cứ chịu cái danh mắt quá đỉnh đầu đi, cũng không tính là gì cả. Cùng lắm thì quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nhưng ai ngờ được Từ Toa ngược lại đã làm một chuyện lớn cho con. Con tin bọn họ cũng không ngờ tính cách của con bé lại hung dữ như vậy.”
Bà Từ mắng: “Những tên xúi quẩy đó, nơi như bộ đội đó còn là chỗ cho bọn họ giở trò ma quỷ sao?”
Từ Hồng Vĩ cười: “Nơi nào mà không có người giở thủ đoạn hả mẹ, mẹ, chỉ cần có người thì chuyện như vậy sẽ không thể thiếu. Thực ra mẹ không biết, Toa Toa vừa gây ầm ĩ như vậy lại là giúp con một việc lớn. Trận náo loạn đó của con bé, tuy rằng khiến danh tiếng của con bé kém một chút, nhưng lý lẽ cũng là ở bên con. Ngược lại bọn họ không lấy lại được thể diện. Cho dù khi ấy rất nhiều người ở sau lưng nói vớ vẩn, nhưng phần lớn người chẳng qua cũng chỉ nói Từ Toa hung dữ, mà thật ra nhiều hơn thế thì cũng không có. Trong lòng ai lại không có một cán cân? Chuyện Từ Toa trở mặt này, mọi người cũng chỉ nói tuy trẻ con bốc đồng, nhưng cũng nặng tình nghĩa.”
Bà Từ gật đầu, đáp: “Lời này đúng.”
Từ Hồng Vĩ: “Nhưng mẹ cũng biết, tính chất công việc của con, không thể tránh được ra ngoài, mười năm nửa tháng không về cũng là chuyện bình thường. Con không muốn Từ Toa ở nhà một mình, một là có chuyện không thể trợ giúp. Hai là con cũng sợ người khác bắt được nhược điểm tính cách của con bé, rồi lợi dụng nó. Dù sao con bé cũng chỉ là một cô gái nhỏ, rất dễ chịu thiệt. Thứ ba cũng là hy vọng con bé có thể đổi môi trường mới, điều chỉnh tâm tình một chút. Con bé cứ gầy đi như vậy khiến con thật sự lo lắng lắm. Mẹ thấy đấy con cũng lập tức sắp xếp cho con bé về, chỉ là không ngờ vừa vặn bên này có chuyện, con không kịp tiễn con bé, lúc này mới nhờ người ta.”
Bà Từ gật đầu: “Ra là có chuyện như vậy.”
Từ Hồng Vĩ nghiêm túc: “Mẹ, con ở nơi này cũng bày tỏ thái độ với mẹ luôn, Tú nhi đi rồi, con cũng không muốn tìm thêm ai nữa, con sẽ chăm sóc cho cuộc sống của Từ Toa. Con bé cũng lớn rồi, không cần con cứ vội hỏi ở bên cạnh nữa, con chỉ nghĩ mình ở bộ đội làm việc chăm chỉ, con có quyền có thế rồi, Toa Toa mới có thể sống tốt hơn. Với tính cách nóng nảy này của con bé, một người làm ba này như con phải nhanh chóng leo lên, mới có thể chống lưng cho con bé được.”
Bà Từ: “Lời này của con cũng xuôi tai đấy.”
Từ Hồng Vĩ bật cười.
Bà Từ nhìn ông, hơi do dự một chút, nhưng không nói gì.
Nếu là con trai của mình thì bà cụ sẽ nói, con còn trẻ, nếu như thật sự gặp được người tâm đầu ý hợp, ai cũng không thể ngăn con, nên tìm thì vẫn tìm một người, tuổi trẻ làm vợ chồng về già làm bạn.
Thế nhưng, suy cho cùng đây cũng không phải con trai, mà là con rể. Bà không thể nói ra được lời kêu Từ Hồng Vĩ lại tìm người khác, ít nhất là hiện tại, bà Từ tự cho rằng mình không có lòng vô tư như vậy.
Bà cụ không thể nói ra được.
Hình như Từ Hồng Vĩ cũng không để ý đến những chuyện này, ngược lại ông rất nhanh đã nằm xuống, hỏi: “Mẹ, khoảng thời gian này Từ Toa ở nhà thế nào?”
Bà Từ: “Lúc vừa mới về vô cùng đờ đẫn, cả người cũng không có tinh thần gì cả, sau này bị thương, khóc lớn một trận như thể trút giận hết ra, rồi từ từ tốt lên…”
Bà cụ hơi dừng một chút rồi nói: “Chỉ là có hơi dính mẹ.”
Từ Hồng Vĩ: “Đây cũng là bình thường mà, con bé từ nhỏ đã ở bên cạnh mẹ rồi, lại rất thất vọng về con, cũng không phải vô cùng dính mẹ.”
Bà Từ nghe vậy lại không vui: “Cho dù con bé không thất vọng về con thì vẫn dính mẹ.”
Từ Hồng Vĩ: “Vâng vâng vâng.”
Ông hỏi đến trọng điểm: “Vậy Giang Phong đó, hai đứa nó là sao thế?”