Chương 383: Hỏi thăm
Từ Sơn cảm thấy mình thật khổ sở và tội nghiệp.
Bà Từ: “Con không đi, hai người đó đánh nhau thì biết làm sao? Con nhất định phải đi.”
Bà cụ dặn dò: “Con thật sự nghĩ mẹ kêu con đi trải sự đời thật sao? Mẹ là muốn con đi làm người hòa giải kia kìa, cho dù thế nào, con cũng phải canh chừng bọn họ cho mẹ.”
Từ Sơn: “…”
Mẹ thế là làm khó con quá. Với trình độ này của con, con có thể ngăn được cơn bạo kích của ai chứ?
Anh rể của anh ta?
Vậy anh ta sợ nằm mơ còn sướng hơn.
Giang Phong?
Không nói đến Giang Phong có lợi hại hay không, cho dù anh thật sự ôn hòa nho nhã như bình thường, cũng khó ngăn nổi người này chính là người tạo ra câu chuyện. Đến khi đó một đống mãnh thú lao tới, anh ta còn không xong đời hay sao?
Từ Sơn cảm thấy người thảm nhất thiên hạ chính là anh ta.
Từ Sơn không biết đi, trong lòng Từ Sơn tủi thân, Từ Sơn cảm thấy mình thật khó chịu.
Đời người gian nan nhất chính là như vậy.
Thế nhưng không có người nào cho anh ta cơ hội từ chối, anh ta mang theo cái chổi như vậy, đi theo Từ Hồng Vĩ ra khỏi cửa.
Bạn hỏi tại sao anh ta lại cầm chổi?
Ngại quá, nhát gan mà. Anh ta mang chổi, ít nhất trong lòng còn bình tĩnh được một chút.
Đây là chổi sao?
Đây là lá gan của anh ta.
Từ Sơn đáng thương đi theo phía sau Từ Hồng Vĩ, cảm giác được tầm nhìn của cháu gái ngoại nhà mình, anh ta quay đầu cười khổ với cô một cái.
Từ Toa nhìn vẻ mặt này của anh ta, không nhịn được muốn cười, cô vẫy tay: “Lên đường cẩn thận.”
Từ Sơn: “Hu hu hu.”
Tuy rằng hôm nay xin nghỉ, nhưng Từ Toa ở bên này cũng không có việc gì, nên vẫn chủ động đi tới văn phòng đại đội, Hoàng Diệu Thường vừa thấy cô đến, lập tức hỏi: “Không phải cô xin nghỉ sao?”
Từ Toa: “Tôi làm xong việc không thể qua đây đi làm được sao? Tôi chính là một đồng chí tốt.”
Nhà cô loạn như cái chợ, những người phụ nữ đó ríu ra ríu rít, thật sự không dễ chịu bằng văn phòng đại đội.
Từ Toa ngồi vào vị trí của mình, cảm thấy vẫn là ở đây tốt hơn.
Hoàng Diệu Thường chớp mắt tò mò: “Cô đi tới bên Giang Phong làm gì?”
Nói đến đây, còn mang theo nụ cười có vài phần ý vị sâu xa.
Từ Toa: “Liên quan gì đến cô.”
Hoàng Diệu Thường: “Ôi không phải, đã có chuyện gì xảy ra với đồng chí nhà cô thế? Ăn phải thuốc súng sao? Tôi chỉ có lòng tốt thôi.”
Từ Toa rất khẳng định: “Cô chỉ muốn xem náo nhiệt thì có.”
Trong lòng Hoàng Diệu Thường bất an, sau đó hỏi: “Vậy không được sao?”
Từ Toa: “Được, cho nên tôi không nói.”
Hai người cô tới tôi lui, mọi người đều đã quen rồi, bọn họ không cấu véo nhau mới là kỳ quái. Ngược lại Từ Lập ở một bên lập tức mở miệng hòa giải: “Chú Từ bị thương, kêu bác sĩ Tiểu Giang khám cũng là bình thường.”
Lúc này Phương Vệ Quốc ngạc nhiên hỏi: “Ba cháu bị thương sao?”
Từ Toa gật đầu, vâng một tiếng, đáp: “Lão đồng chí này chẳng đáng tin chút nào cả, bị thương cũng không thèm nói, một mình nằm ở bệnh viện rất lâu, lần này về vẫn chưa khỏe lại đâu.”
Phương Vệ Quốc là người đi ra từ bộ đội nên vô cùng hiểu những khó khăn này, ông ta thở dài một tiếng, nói: “Ba cháu cũng không dễ dàng gì.”
Từ Toa hé miệng, không nói gì cả.
Phương Vệ Quốc: “Ông ấy có nhà không? Chú qua đó thăm ông ấy.”
Từ Toa: “Ba cháu không, ngày mai đi, ông ấy và Giang Phong cùng nhau lên núi hái thuốc rồi.”
Phương Vệ Quốc: “?”
Không phải chứ, tại sao ông ấy lại lên núi hái thuốc cùng Giang Phong? Còn nữa, ông ấy biết thảo dược sao?
Vẻ mặt của Phương Vệ Quốc rất khó hiểu.
Ngược lại những người khác đều mang theo vài phần hiểu ra, Hoàng Diệu Thường cười ha ha không mang theo ý tốt.
Từ Toa: “Tôi nói sao có đôi khi tiếng cười của tôi lại khó nghe như vậy, hóa ra đều là bị cô ảnh hưởng, làm tôi xấu đi.”
Hoàng Diệu Thường: “Cô câm miệng cho tôi! Bớt đổ cho tôi đi.”
Từ Toa: “Cứ đổ cho cô đấy.”
Hoàng Diệu Thường không phục: “Tôi còn chưa nói cô khiến tôi ngớ ngẩn đi nhé.”
Từ Toa: “Vốn dĩ cô đã ngu ngốc rồi.”
Mấy người Phương Vệ Quốc chết lặng bịt lỗ tai.
Nhưng bọn họ đều quen rồi, thật sự đều đã quen rồi, thấy quen hai cô nhóc này cả ngày bắt bẻ nhau, rồi lại nhìn những cô gái nhỏ khác ở trong thôn, cảm thấy bọn họ quả thực đều là tiên nữ.
Ồ không, con gái nhà họ Hồ thì loại trừ. Đó không phải là tính cách có tốt hay không, mà là có bệnh thần kinh!
Có đôi khi, đây chính là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay.
Bọn họ vừa mới phát tán suy nghĩ lên người Hồ Hạnh Hoa, thì đã nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa tới cửa, gương mặt của cô ta lạnh như băng.