Chương 406: Chúng tôi rất yêu thương nhau
Hồ Hạnh Hoa hổn hển, cô ta bò dậy, nổi cơn lôi đình: “Cô dẹp mấy cái suy nghĩ vớ vẩn chết dẫm đó lại, tôi bị điên hay gì? Tôi không thích đàn ông lại đi thích cô à? Hơn nữa, mắc cái gì mà tôi lại thích cô? Thích cô tính khí ẩm ương, thích cô EQ thấp, thích cô vừa lười tham hả? Mơ đi! Cô mơ giữa ban ngày đi! Tôi không thích mấy ông già vừa mạnh vừa khỏe, thích cô làm quái gì? Cô nói tôi thích cô, cô làm được cái gì? Với lại, gu của tôi tệ đến thế hả?”
Hồ Hạnh Hoa phản ứng quá mức dữ dội, Từ Toa yếu ớt nói: “Hình như cô giấu đầu lòi đuôi rồi?”
Hồ Hạnh Hoa giậm chân bực tức, vừa nổi cơn tam bành vừa tức đến sùi bọt mép: “Cái đồ khùng tự luyến! Tại sao tôi phải thích cô? Cô lắp não vào! Lắp não vào!”
Từ Toa vô cùng bình tĩnh lên án: “Tôi không hề đụng chạm tới cô nhưng cô cứ để ý đến tôi, cứ nhắm vào tôi, cứ hơn thua với tôi, thường xuyên đến tìm tôi để tìm cảm giác tồn tại. Không phải thích tôi chứ là gì? Rõ ràng là cô thích tôi! Nhưng vì bối cảnh xã hội nên không dám nói. Nếu không tại sao cô cứ tìm cảm giác tồn tại ở chỗ tôi? Nếu không tại sao cô cứ từ chối các mối xem mắt? Chắc chắn là vì cô không thích đàn ông. Chắc chắn là vì cô thích tôi nhưng không có được tôi nên mới luôn để ý tôi, chính là cái kiểu không yêu được mày thì tao hận mày cũng được.”
Từ Toa nói một tràn đến chính mình cũng tin luôn. Cô nhìn Hồ Hạnh Hoa, nhỏ nhẹ nói: “Thực ra thích một người không sai, thích đàn ông hay phụ nữ cũng không sai. Nhưng cô không thể kéo sự chú ý của tôi được...”
“Im miệng!” Hồ Hạnh Hoa tức đến run lẩy bẩy, cô ta không thể nào ngờ được, cô ta chỉ vì ganh ghét nên mới muốn hơn thua với Từ Toa. Thế mà Từ Toa lại dám ảo tưởng quá mức! Thích Từ Toa? Đừng có nghĩ quá!
Hồ Hạnh Hoa run rẩy nói: “Từ Toa, cô là con điên tự luyến không có não, tôi có mù cũng sẽ không thích cô! Cô đừng có mơ!”
Từ Toa thương hại nhìn Hồ Hạnh Hoa: “Ừ!”
Hồ Hạnh Hoa: “Cô không tin? Cô dám không tin?”
Từ Toa tỏ ra vô tội nhìn Hồ Hạnh Hoa, lúc này giọng điệu đã tốt hơn: “Cô cũng không cần phải nóng, dù tôi nói đúng...”
Hồ Hạnh Hoa cào xé tâm can hét lên: “Nói đúng cái con khỉ! Tôi nói cô biết, tôi không thích cô! Không hề thích cô!”
Từ Toa nhướng mày, hết nhướng bên này lại nhướng bên khác.
Hồ Hạnh Hoa tức đến lắp bắp: “Đồ não lợn, tôi không thích cô!” Nói xong thì hét long trời lở đất: “A! Aaaa!”
Từ Toa: “Cô...”
“Từ Toa, Từ Toa...” Có lẽ đợi đã lâu mà vẫn không thấy Từ Toa, Giang Phong đã đến tìm cô, còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng Hồ Hạnh Hoa rồi. Anh không yên tâm, gọi hai tiếng: “Từ Toa!”
Từ Toa vẫy tay: “Em ở đây!”
Cô nhìn Hồ Hạnh Hoa, do dự hỏi: “Cô thấy Giang Phong, tình địch gặp nhau nên vô cùng tức giận đúng không?”
Hồ Hạnh Hoa tức đến bật ngửa, cô ta nhận ra Từ Toa là người nghe không hiểu tiếng người! Đây chính là một con nhỏ vô dụng ngu ngốc, đầu óc đơn giản. Nhưng cô ta cũng không nghĩ phản ứng của mình lại kích động đến vậy, người ta cho rằng đó là giấu đầu lòi đuôi cũng không có gì sai.
“Cô mau đi đi! Hai người mà gặp nhau, cô sẽ đau lòng đấy.” Từ Toa cảm thấy mình rất tốt bụng, dù cô không phải thánh mẫu thì cũng là thánh con.
Cô thành thật nói: “Lúc trước là do tôi không nghĩ kỹ, không hiểu vì sao cô phải làm những việc đó. Bây giờ thì hiểu rồi, nhưng mà Hồ Hạnh Hoa, à không, Hồ Tử Lăng, người tôi thích là Giang Phong, không phải cô. Cô đừng chứng minh sự tồn tại nữa, cũng đừng quá đau buồn. Thế gian đâu đâu cũng có chân ái, cô hãy đi tìm tình yêu của mình đi.”
Cô lại nói tiếp: “Đừng làm những việc thất đức nữa, nếu tính đến những việc thất đức cô làm, chúng ta sẽ không bao giờ có thể làm bạn được. Nếu đã không phải là bạn, vậy càng sẽ không phải là những mối quan hệ khác. Cô đi đi!”
Hồ Hạnh Hoa thở hổn hển, hổn hển! Cô ta đột nhiên ngửa mặt lên trời, lại gào thét thêm lần nữa.
Giang Phong vừa mới đến: “???” Sao lại tức đến thế này?
Hồ Hạnh Hoa nhìn Từ Toa, lại nhìn sang Giang Phong, Từ Toa lập tức khoác tay Giang Phong, nói: “Chúng tôi rất yêu thương nhau!”
Giang Phong: “???”
Hồ Hạnh Hoa: “Á!” Cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, gào lên rồi chạy mất. Nói lý thì cô ta thua, thật sự thua, cô ta thật sự thua cái đầu ngang bướng của Từ Toa! Cô ta tức giận đến nổi cả người như bốc hỏa, đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc rằng mình đôi co với một kẻ ngốc thì chính là tự hạ thấp đẳng cấp của mình. Cô ta là người có thể trùng sinh, mà người trùng sinh sao không phải là nữ chính được chứ? Cô ta là đại nữ chính, không đáng so đo với một đứa xấu xí ngang ngược. Mẹ nó! Nhìn một cái là cho rằng người ta thích mình. Cái thứ mê muội này!