Chương 414: Mắng chửi
Anh nhỏ giọng: “Bây giờ anh ta thường lên núi tìm kiếm, còn muốn đào thêm một nhân sâm nữa.”
Từ Toa thì thầm: “Anh ta thật sự coi nhân sâm thành củ cải sao? Nhưng mà đồng chí Tiểu Giang, anh cũng xem như đã làm được một việc tốt, dẫn anh ta vào con đường đúng đắn.”
Sau đó cô cân nhắc một chút, cứ cảm thấy tối đó Thổ Cẩu Tử này chắc chắn cũng không đến mức nhìn thấy cô, cho nên hai người Từ Toa và Giang Phong phân tích, người này chắc chắn không phải nhìn thấy cô ở nhà, mười phần thì đến tám, chín phần là muốn đi ra ruộng trộm lương thực. Tuy rằng không có bằng chứng gì, nhưng người này vốn dĩ không học vấn không nghề nghiệp, bây giờ học tốt rồi, cũng là một chuyện tốt.
Từ Toa mang dáng vẻ của đại sư, nói: “Anh cũng đã công đức viên mãn rồi.”
Giang Phong nở nụ cười, đột nhiên chọc Từ Toa một cái, Từ Toa: “Ui!”
Cô cũng sợ nhột!
“Giang Phong, anh đánh lén, anh phiền quá.”
Giang Phong cười: “Hóa ra em cũng sợ nhột, người ta đều nói sợ nhột thương chồng…”
Từ Toa không phục phản bác “Em cũng nghe nói sợ nhột thương vợ…”
Đôi mắt của hai người đối diện nhau, phụt một tiếng, cả hai cùng bật cười.
Từ Toa: “Hai người chúng ta thật nhạt nhẽo!”
Giang Phong cũng không tán thành, anh cảm thấy chuyện này cực có ý nghĩa, làm sao lại nhạt nhẽo được?
Không nhạt nhẽo chút nào hết! Cho dù là cùng Từ Toa nhìn con kiến chuyển nhà cũng vô cùng thú vị.
Giang Phong: “Anh cảm thấy ở chung với em, cho dù là làm gì cũng đều thú vị hết.”
Gương mặt đỏ bừng của Từ Toa, lại càng đỏ thêm vài phần, nhỏ giọng đáp: “Thật không ngờ, con người anh còn rất biết nói lời dễ nghe.”
Không nói cái khác, chỉ xét từ con người của Giang Phong, cảm thấy đây là một người bạn trai phiền phức, cái loại chỉ số thông minh cao, nhưng cảm xúc trí tuệ thấp, nhưng hoàn toàn không ngờ, kết đối tượng rồi, anh còn biến thành biết nói lời đường mật.
Quả nhiên, mỗi một người đàn ông đều không thể coi thường.
Từ Toa: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Giang Phong rất vô tội, anh chân thành nói: “Anh không có mà? Em nhìn anh thì biết, con người anh cũng không phải như vậy, anh đều nghĩ gì nói nấy.”
Từ Toa phồng má, Giang Phong thuận tay đâm một cái.
Từ Toa ô một tiếng, suýt chút nữa cắn ngón tay anh, cũng may Giang Phong rất nhanh đã rụt lại, bằng không sẽ bị cắn mất. Anh vỗ ngực với hoảng sợ: “Sao em còn thuộc chi chó vậy?”
Từ Toa: “Không được sao? Ai kêu anh chọc em?”
Cô nghiêm túc: “Anh không thể cứ chọc vào mặt em được, bà ngoại em nói, cứ chọc vào mặt sẽ rất dễ chảy nước miếng.”
Giang Phong tò mò: “Còn có cách nói này nữa à.”
Từ Toa: “Đương nhiên có rồi.”
Cô cảm thấy, Giang Phong rất không có thường thức.
Từ Toa nghiêm túc: “Em kể cho anh…”
Cô đối diện với đôi mắt của Giang Phong, đôi mắt của anh đen láy sáng ngời, Từ Toa nhất thời không nhịn được, đột nhiên đổi chủ đề, nói: “Khi còn nhỏ anh có nghe kể chuyện không?”
Giang Phong: “…?” Anh thành thật lắc đầu.
Từ Toa: “Trong chuyện xưa, đứa trẻ nghiêm túc nghe giảng như anh đều bị bà ngoại sói, oa một cái nuốt chửng.”
Giang Phong: “…”
Anh không nhịn được, duỗi tay xoa đầu Từ Toa, nói: “Em nói lung tung dọa người.”
Từ Toa bật cười, bảo: “Cái này dọa người à, vậy anh từng nghe thịt giòn chưa? Anh từng nghe bà ngoại sói chưa? Anh từng nghe quái vật mặt người chưa?”
Cô cảm thông nhìn Giang Phong, nói: “Anh chắc chắn đều chưa nghe qua, anh hoàn toàn không biết gì về chuyện ma cả.”
Giang Phong: “…”
Chỉ không biết, em biết mấy câu chuyện ma, sao lại đắc ý thành ra như vậy.
Nhưng, anh cũng thật sự có hơi tò mò. Giang Phong: “Vậy em kể cho anh nghe đi.”
Từ Toa: “Không muốn.”
Giang Phong: “… Em cố ý.”
Từ Toa cười khanh khách, đáp: “Đúng đó.”
Giang Phong mang bộ dáng người xấu, nói: “Nếu như em không kể cho anh, anh sẽ ăn sạch em.”
Có điều, người lớn lên đẹp trai lại không thích hợp làm người xấu, rõ ràng bày ra bộ dáng rất hung dữ, nhưng lại khiến người ta trông thấy mà có hơi buồn cười, Từ Toa không nhịn được, cười càng dữ dội hơn, cả người đều cười cong gập lại.
Giang Phong thì thầm: “Hóa ra em chê cười anh.”
Anh duỗi tay: “Em có tin, anh không khách sáo với em không?”
Từ Toa: “Ha ha ha.”
Tuy rằng hai người giống như gà chọi nhỏ, em nói anh một câu, anh nói em một câu, nhưng xem ra chẳng qua cũng chỉ là tán tỉnh lừa người, khi yêu đương, cho dù là đôi bên ngồi chung tay nắm tay vẫn thấy vui vẻ.
Chỉ có diều, bọn họ vui vẻ không có nghĩa là người khác cũng vui vẻ.
Bạch Liên Hoa đeo cái sọt lên núi, vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy trời lạnh căm mà Giang Phong và Từ Toa vẫn còn ngồi ở cửa trạm xá ngọt ngào, cô ta áp chế cơn giận đến ngứa ngáy, phun ra một câu: “Cẩu nam nữ!”