Chương 419: Tiễn
Một đoàn người cũng không chậm trễ mà ngồi lên xe trâu, tuy rằng xe trâu chậm hơn xe khách rất nhiều, nhưng xe trâu lại dễ chịu hơn xe khách một chút. Lời này thật sự không giả dối, xe khách một ngày một chuyến, mỗi lần đều đầy ắp người, gần như không có chỗ ngồi, mà phải đứng cả một đường.
Nhưng xe trâu thì lại khác, tuy rằng bốn bề đều lọt gió lại còn chậm, nhưng ít nhiều vẫn có thể ngồi. Cho dù có hơi xóc nảy, nhưng cũng không mệt như vậy.
Mọi người tiễn Từ Hồng Vĩ thẳng lên xe lửa, ông mua một vé giường nằm, vừa lên tàu đã lập tức đi tới bên cửa sổ vẫy tay với đám người Từ Toa, nói: “Toa Toa, các con về đi.”
Lúc này, Từ Toa càng lúc càng khó chịu hơn, hốc mắt đỏ hoe, vẫy tay đáp: “Ba, trên đường phải cẩn thận, con có đựng đồ ngon trong túi cho ba rồi, ba cũng đừng tiết kiệm tiền, phải mua cơm đó.”
Từ Hồng Vĩ gật đầu, nói: “Ba biết rồi.”
Từ Toa lại cẩn thận nghĩ xem còn có thể dặn dò gì nữa không, lúc này tiếng còi đã vang lên, xe lửa chậm rãi chuyển động, Từ Toa tiến lên theo xe lửa, nói: “Cũng phải chú ý an toàn đó.”
Từ Hồng Vĩ: “Ừm, ba biết rồi.”
Cuối cùng xe lửa cũng chạy đi, nước mắt của Từ Toa cũng rơi xuống. Cô lau lung tung, quẹt sạch nước mắt, nói: “Em không luyến tiếc ông ấy đâu.”
Giang Phong nhỏ giọng: “Đừng khó chịu, ba em sẽ ổn thôi.”
Từ Toa gật đầu, cô biết. Nhưng biết thì không khó chịu sao?
Giống như trong cốt truyện nguyên tác, ba cô quả thực vẫn luôn ổn, nhưng kết cục là ổn, còn giữa chừng người này sẽ không bị thương, không chịu tội hay sao?
Cũng sẽ có.
Từ Toa thở dài một tiếng, nói: “Em hy vọng ông ấy bình an, những cái khác hoàn toàn không quan trọng.”
Giang Phong hiểu đạo lý này, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Từ Toa, nhưng lại không nói lời an ủi nào.
Có điều ngược lại, bản thân Từ Toa rất nhanh đã điều chỉnh lại, bùng lên ý chí hừng hực: “Được rồi, chúng ta đi thôi, ba em sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta kiếm tiền cũng rất quan trọng.”
Từ Toa sải bước, rất nhanh đã đi ở phía trước nhất, chỉ là chưa đi được bao xa, cô đột nhiên dừng bước chân, trượt nhẹ một cái, nhanh chóng dựa lại gần Giang Phong, thấp giọng bảo: “Anh nhìn bên đó kìa, có phải Hồ Hạnh Hoa không?”
Hồ Hạnh Hoa đáng thương, cho dù đã đổi tên, nhưng ở trong mắt mọi người, cô ta vẫn là Hồ Hạnh Hoa. Hồ Tử Lăng gì đó, ai muốn gọi cái tên không có thể diện như vậy chứ?
Giang Phong nhìn qua, người lén lút bên đó thật sự là Hồ Hạnh Hoa.
Từ Toa nhướng mày: “Cô ta đang làm gì vậy?”
Đang nói chuyện, chỉ thấy Hồ Hạnh Hoa xách một cái túi, rất nhanh đã vòng qua nhà ga, quay đầu đi về một phía khác.
Từ Toa đột nhiên nói: “Em biết rồi.”
Giang Phong nhướng mày.
Từ Toa: “Cô ta tới nhận hàng.”
Giang Phong gật đầu, cảm thấy có chút đạo lý.
Anh đáp: “Chắc hẳn là vậy, chuyến xe này là từ thủ đô chạy tới đây, mang giùm đồ tới đây bán, cũng không kỳ lạ.”
Cho dù là thời điểm nào cũng đều có người to gan, mà hiện tại vật tư lại không thông suốt cho lắm, cho nên có vài người đi công tác, hễ cứ gan to một chút, là đều dám mang hộ một ít đồ, nhưng cũng không phải tự mình mang về bán sạch.
Ngược lại, ngay khi còn chưa đến trạm, bọn họ đã xuống xe từ sớm chuyển cho những tay buôn lậu khác ở nhà ga.
Giống như chuyến xe từ thủ đô qua đây vừa rồi, Ninh Thành là điểm dừng cuối.
Mà một trạm này của bọn họ cách Ninh thành còn hơn hai ngày đường nữa, nhưng càng đến trạm cuối kiểm tra càng nghiêm ngặt hơn, đây cũng là điều mà mọi người đều biết, cho nên địa điểm này là vô cùng thích hợp, có một vài người sẽ nhân lúc dừng xe, lấy một vài thương phẩm nhỏ mà mình mang từ thủ đô đến xuống tàu, tìm những tay buôn lậu ở nhà ga.
Tuy rằng chịu thiệt không ít so với bán rải rác, nhưng bớt việc, nguy hiểm cũng ít hơn, là sự lựa chọn chuyên nhất của rất nhiều người.
Mà lúc này, một vài người khá hiểu giá thị trường cũng sẽ tới nhà ga tìm kẽ hở. Hồ Hạnh Hoa chắc hẳn cũng tới tìm chỗ hở. Hơn nữa rõ ràng, dường như cô ta thu hoạch cũng không tệ.
Từ Toa nhỏ giọng: “Lá gan của Hồ Hạnh Hoa cũng lớn thật.” Nghĩ ngợi một chút, bản thân cũng bật cười, bảo: “Em còn nói cô ta, nhưng bản thân em cũng thế mà.”
Giang Phong bật cười: “Trong lòng anh, em làm chuyện gì cũng đáng yêu hết.”
Từ Toa: “Vậy cô ta thì sao?”
Giang Phong: “Đương nhiên không rồi.”
Từ Toa cười ha ha: “Quả nhiên bản chất của con người là song tiêu.”
Giang Phong nhướng mày, nghi ngờ: “Song tiêu?”
Từ Toa đáp rành mạch: “Là tiêu chuẩn kép.”