Cảm ơn bạn Dii đã gửi kim phiếu cho truyện ^^
Chương 43: Người lạ thần bí 2
Chỉ có điều, mắt nhìn thì thấy cửa hàng tiện lợi ở rất gần, vậy mà đột nhiên lại mưa rất lớn.
Chỉ trong nháy mắt Từ Toa đã bị ướt đầu, hét lên: “Toi rồi!”
Cô nhanh chóng chạy về phía cửa hàng tiện lợi nhỏ, chỉ có điều, vừa chạy tới dưới mái hiên, tay đã nắm được lấy cánh cửa, trong giây phút khi cô mở cửa ra đi vào bên trong, hình như cô thấy có bóng người mặc áo mưa ở phía đằng xa, thoáng cái vụt qua.
Cô không nhìn rõ kẻ đó trông ra sao.
Nhưng mà, dáng người cao lớn, gầy gò, mặc áo mưa.
Cũng chính ngay lúc Từ Toa ngẩn người kinh ngạc, tiếng chuông lại vang lên một lần nữa, cả người cô đột nhiên ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Tiếng chuông không ngừng vang lên… Nếu như Từ Toa vẫn còn tỉnh, thì sẽ đếm rất rõ ràng, lần này là 12 hồi.
“Cốc cốc cốc……”
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, Từ Toa vậy mà ngủ đến mệt lả đi, rất muốn xoay người, nhưng mà lại cảm thấy toàn thân mệt đến chẳng còn chút sức lực nào nữa, bên tai hình như còn có tiếng người đang gọi.
Cốc cốc cốc.
Cuối cùng Từ Toa cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, hóa ra, thật sự là có người đang gõ cửa, Từ Toa nhỏ tiếng hỏi: “Là ai vậy.”
Bà Từ đáp: “Hổ Nữu Nhi à, không còn sớm nữa đâu, không phải hôm nay cháu muốn đi lên hợp tác xã hay sao? Mau dậy đi.”
Từ Toa dạ một tiếng, cuối cùng cũng dụi con mắt mà ngồi dậy, lúc này lại cảm thấy hai bên bả vai có chút nhức mỏi, vừa quay đầu nhìn lại, bản thân vẫn còn đang đeo cả một bao đồ cơ mà, cô nhanh chóng bỏ cặp sách xuống, xoa bóp hai vai một chút, lẩm bẩm trong miệng: “Chẳng trách lại cảm thấy ngủ cũng thật mệt.”
Cô nhẹ giọng đáp: “Cháu dậy ngay đây.”
Cô lại đem mấy món đồ bỏ vào trong tủ, đột nhiên nhớ đến trận mưa tối hôm qua, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên quần áo đang mặc có dấu vết bị nhăn nhúm, hình như là bị dính mưa sau đó lại khô rồi.
Cô lập tức đi thay quần áo, thay một bộ nhẹ nhàng một chút rồi ra khỏi phòng, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Nếu như ngày nào cô cũng ngủ như vậy, vậy thì giấc ngủ chẳng có chất lượng tí nào.
Hơn nữa, mặc quần áo ướt đi ngủ, không bị bệnh đúng là may mắn của cô.
Còn có, đáng sợ nhất vẫn không phải cái này.
Mà là, có người.
Tại sao lại có người được cơ chứ? Người đó rốt cuộc là ai?
Thực sự có người, hay là do cô nhìn lầm rồi?
Từ Toa khẽ cau mày, chỉ là rất nhanh, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi của cậu, Từ Toa hơi vò đầu, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.
Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy cậu của cô dắt sẵn chiếc xe đạp ra ngoài sân, Từ Sơn cười hí hửng nói: “Hổ Nữu Nhi, bà ngoại mượn chiếc xe đạp của đại đội trưởng, hôm nay chúng ta đạp xe đi lên công xã.”
Anh ta xoa tay, hưng phấn không thôi.
Từ Toa à một tiếng, cũng hiểu được phần nào sự phấn khích của cậu mình.
Cái xe đạp của thời này, đại khái cũng phải sánh được với Maserati ở thời của cô.
Cô nói: “Bà ơi, cháu mang cái gì lên huyện thành đây. Lúc về cũng phải mua chút gì mang về chứ?”
Bà Từ lập tức đề cao cảnh giác: “Cháu định mua cái gì? Đừng có mà lãng phí số tiền đó, con bé này, đừng có mà tùy tiện tiêu tiền, bà biết trong tay cháu có chút tiền. Nhưng mà cháu còn phải gả đi nữa. Đấy chính là sức mạnh cho cháu ở nhà chồng, cháu…”
Bà Từ lại bắt đầu ca thán cả hàng vạn chữ, Từ Toa cũng chẳng cảm thấy phiền chút nào, cứ cười híp cả mắt ngồi nghe, dùng sức gật đầu: “Cháu biết rồi!”
Cô hỏi: “Vậy cháu mang cái gì đi đựng đồ?”
Bà Từ: “……”
Hóa ra, cháu một từ cũng không nghe lọt tai?
Bà cụ bèn nói: “Vậy cháu mang theo cái cặp sách của cháu đi…”
Từ Toa lập tức lắc đầu: “Không được đâu.”
Cô nghiêm túc nói: “Cái đấy quá nhỏ.”
Quá… nhỏ… rồi!
Bà Từ: “…”
Bà cụ thở dài ra một hơi, đúng lúc đang chuẩn bị nói gì đó, thì Từ Toa lại lắc tay bà làm nũng: “Cháu đi lần này, lần sau đi cũng chẳng biết là bao giờ. Bà à, bà đừng ngăn cản cháu nữa có được không.”
Bà Từ nghĩ ngợi một chút, câu này hình như cũng có đạo lí.
Từ Toa cũng ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm nay rồi, qua vài hôm nữa cũng phải đến trong thôn làm việc, cho dù là có muốn đi lên công xã thì cũng ít cơ hội được đi.
Bà lại nghĩ một lát, bèn gật đầu nói: “Vậy cũng được, cháu cứ mua chút đồ ăn mà cháu thích ăn, mang về dự trữ một chút.”
Bà cụ lại chỉ vào cái gùi mà trong nhà hay dùng: “Cháu mang theo cái này đi, đưa cho cậu cháu đeo, dù gì thì nó cũng khỏe hơn cháu.”
Từ Toa nở nụ cười ngọt ngào đáp: “Vâng ạ.”
Buổi sáng Từ Toa uống một bát cháo trắng, lại ăn thêm một quả trứng. Lần này, cô chăm chú quan sát hai con gà mái trong nhà, có lẽ, mỗi ngày có thể len lén bỏ thêm mấy quả trứng vào trong ổ?