Chương 442: Thời gian 7
Giang Phong hoài nghi nhìn Từ Toa, Từ Toa đáp: “Thứ này vẫn có hơi bắt mắt, sau này nói sau.”
Giang Phong cũng không cưỡng cầu, anh vốn cũng không có dự định tự mình dùng, mà là cảm thấy có một cái xe như vậy, bên nhà đám người Từ Toa đi qua đi lại chuyển đồ cũng thuận tiện hơn một chút. Nhưng nếu cô cảm thấy không thích hợp, vậy Giang Phong cũng sẽ không nhắc thêm.
Hai người nhanh chóng tiến vào siêu thị, ở vị trí gần lối vào nhất chính là khu quần áo, Giang Phong chủ động đi qua lật xem giá treo. Anh nhìn thấy một áo ghi lê vải bông, giá niêm yết là một chín chín, thật sự là cách biệt một trời với cái hơn ba mươi nghìn tệ vừa rồi.
Giang Phong: “Cái giá này cũng chênh nhanh quá nhiều rồi.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy.”
Giang Phong ngẩng đầu nhìn chiếc áo cộc lớn mặc trên người mẫu, trên đó có mấy chữ to màu đỏ thẫm chín chấm chín.
Giang Phong: “...”
Cho dù là một người thông minh nhưng anh vẫn có hơi không hiểu, tuy rằng chất lượng thật sự cũng khác biệt như trời và đất, nhưng cũng không đến mức chênh nhau như chín tệ chín và ba mươi nghìn như vậy chứ?
Anh im lặng rất lâu, Từ Toa tiến lại gần, hỏi: “Sao thế, anh bị sốc vì nó rẻ hả?”
Giang Phong gật đầu, anh chỉ vào chiếc áo cộc tay lớn này, nói: “Kích cỡ giống nhau, có phải đều cùng một giá không?”
Từ Toa: “Chắc chắn rồi.”
Giang Phong: “Vậy nếu là cỡ lớn nhất...”
Anh tự mình đi lên tìm kiếm, được rồi, lớn nhất là một chín mươi, quả thực trông như một cái túi.
Từ Toa: “Chắc hẳn còn có cái to hơn đó? Anh xem có một chín lăm không...”
Cô nhớ ở trường học có rất nhiều bạn học cao lớn, giáo viên của cô lại là một người đàn ông cường tráng cao gần hai mét, từng đánh bóng rổ rồi nghỉ hưu. Cô cũng từng nghe giáo viên và các bạn học phản hồi, nơi này có cỡ siêu to! Vừa rẻ vừa dễ mặc.
Giang Phong tìm cẩn thận, cuối cùng cũng tìm được một cái một chín lăm rất to màu đỏ.
Anh im lặng.
Ngược lại Từ Toa có thể hiểu được, đám đàn ông mua quần áo chắc chắn sẽ không chọn loại màu sắc chói mắt này, cho nên màu đỏ bị thừa lại là chuyện quá bình thường.
Giang Phong: “Chỉ với bộ một chín lăm này, anh ta bán chín tệ chín, chính là đi phá giá ở hợp tác xã tiêu thụ, không tính phiếu vải, chỉ riêng miếng vải to như vậy cũng đã đến mười đồng rồi...”
Đây cũng là nguyên nhân Giang Phong không hiểu cái giá này. Nhưng, cũng may anh là một người rất có thể tự mình điều chỉnh, cũng có thể thích ứng được.
Anh nói: “Nói cách khác, giá vật tương lai chênh lệch lớn hơn, sự chênh lệch giữa giàu nghèo tương ứng cũng trở nên lớn hơn.”
Rất nhiều chuyện ở đây nói cho Giang Phong biết, tất cả những gì bọn họ có đều sẽ thay đổi, sẽ trở nên tốt hơn.
“Đợi tương lai không còn đầu cơ trục lợi nữa, ngược lại chúng ta có thể mang đồ ra ngoài bán.”
Cô ái chà một tiếng, cười như không cười nhìn Giang Phong, nói: “Bây giờ anh đã nghĩ đến sau này rồi sao?”
Giang Phong nghiêm túc: “Trước đây anh không nghĩ, nhưng bây giờ anh lại nghĩ, bởi vì đó không phải cuộc sống của riêng mình anh, sau này anh còn có em, hiển nhiên phải nghĩ cho tốt rồi.”
Từ Toa nở nụ cười, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Giang Phong nhìn Từ Toa chằm chằm rồi nở nụ cười, anh nói: “Đi, xem tiếp nào.”
Anh nhìn quần áo xuân hạ thu đông đều bán hết, lại cảm thán: “Thời tiết này loạn thật.”
Từ Toa: “Không phải thời tiết loạn đâu, mà là con người mặc loạn ấy.”
Giang Phong gật đầu.
Trong siêu thị như thể bị người khoắng sạch, khu quần áo còn đỡ, hoàn toàn không có người động vào, nhưng bên ăn uống lại khá loạn, rất nhiều thứ đều rớt trên sàn, về phần một vài món chính thì lại không thấy đâu. Ngược lại đồ ăn vặt đều ở trên giá không bị người lấy đi.
Tuy rằng có nghe nói đến dị năng trong tiểu thuyết, đặc biệt là dị năng không gian có thể tích trữ vật tư vô hạn, nhưng đám người Từ Toa ở bên này, ngược lại chưa từng nghe nói có người nào có. Cái gọi là thây ma, hình như cũng không liên quan gì đến tận thế, mà chỉ là một loại biến dị.
Không có không gian dị năng, thời gian xuất hiện xác sống lại ngắn, thứ đầu tiên mà mọi người tích trữ chắc chắn chính là lương thực chính, mà không phải là những đồ ăn vặt không có ích gì này.
Từ Toa thở dài một tiếng, nói: “Anh xem, hai người chúng ta cũng không thể ăn được gì, bằng không có thể ngồi ở đây ăn uống.”
Giang Phong vừa cười vừa đáp: “Còn không phải sao.”
Từ Toa cầm mấy thanh sôcôla, lại đựng thêm mấy túi khoai.
“Anh xem, bên này còn có rất nhiều rượu này.”
Rượu cũng không người hỏi đến, rượu ở bên này cũng rất đầy đủ, từ rượu giá cao như Mao Đài, đến rượu rẻ hơn chỉ mấy chục tệ, cái gì cần có đều có hết, cô còn nhìn thấy một chai rượu bán với giá chỉ hai mươi chín tệ chín.