Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 445 - Chương 445. Chuyện Xấu Dạm Ngõ 2

Chương 445. Chuyện xấu dạm ngõ 2 Chương 445. Chuyện xấu dạm ngõ 2

Chương 445: Chuyện xấu dạm ngõ 2

Hoàng Diệu Thường: “Sao tôi biết được?” Sau đó lại như hơi lỡ lời, lắp bắp giải thích: “Vốn dĩ bọn tôi cũng không có quan hệ gì cả.”

Từ Toa: “Ồ.”

Hoàng Diệu Thường thở phào một hơi, lúc này ngược lại không cảm thấy Từ Toa cứ nói chuyện như vậy có gì không tốt. Hiện giờ, thứ cô ta không muốn nhất chính là sự quan tâm của người khác, cứ cảm thấy mình bị đùa cợt.

Từ Toa nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, ngược lại khiến cô ta cảm thấy không thành vấn đề, khiến tâm trạng của cô ta cũng tốt hơn không ít.

Từ Lập nhìn người này rồi lại nhìn người kia không nói chuyện.

Hoàng Diệu Thường: “Thực ra vốn dĩ chúng tôi cũng không có quan hệ gì đặc biệt cả, thậm chí còn chưa từng kết đối tượng, cho dù anh ta tìm người khác cũng là chuyện thường tình thôi.”

Từ Toa: “Vậy cô thích anh ta không?”

Hoàng Diệu Thường kích động: “Đương nhiên tôi không thích rồi.” Cô ta mới là người vứt bỏ đó.

Từ Toa: “Vậy không phải được rồi sao, cô cũng không thích anh ta, vậy anh ta tìm người khác có liên quan gì đến cô? Chuyện của người khác, chúng ta cũng không cần quá để tâm đến làm gì! Bằng không người ta còn tưởng cô thẹn quá hóa giận. Bình tĩnh chút đi, này tính là cái khỉ gì đâu!”

Hoàng Diệu Thường: “... Tuy rằng cô nói chuyện rất thô thiển, nhưng ngược lại cũng có chút lý lẽ.”

Từ Toa: “Chính là thế đấy.”

Hoàng Diệu Thường liếc mắt nhìn Từ Lập, nói: “Anh lùi lại chút đi.”

Từ Lập: “... Ờm.”

Hoàng Diệu Thường thấy Từ Lập cũng không thể nghe được nữa, mới nhỏ giọng nói: “Đúng là tôi rất tức giận, vốn dĩ anh ta theo đuổi tôi, nếu không phải anh trai tôi nói kêu tôi quan sát thêm chút thì tôi cũng định đồng ý rồi. Ai biết vậy mà anh ta lại tìm người khác ngay. Hơn nữa cô nhìn cũng biết, đây chắc chắn không phải lập tức quyết định, chỉ sợ bọn họ đã sớm dính lấy nhau rồi, vừa nghĩ đến chuyện này, tôi lại rất ấm ức, dựa vào cái gì lại bắt nạt tôi như vậy.”

Từ Toa: “Vậy rốt cuộc cô có thích anh ta hay không, nói thật đi.”

Hoàng Diệu Thường do dự một chút, đáp: “Có chút.”

Từ Toa: “Vậy không phải được rồi sao, nếu mới là một chút, vậy cô nên thấy may mắn, may mắn vì mình không ở bên người đó, bây giờ anh ta ở cùng cô cũng không phải thật lòng, vậy sau này thì sao?”

Hoàng Diệu Thường sững sờ.

Từ Toa: “Tuy rằng chẳng ai nhìn thấy tương lai, chúng ta cũng không biết sau này sẽ thế nào, nhưng cho dù anh ta có thật lòng hay không, nhưng nếu đã biết anh ta không thật lòng, vậy cô nên thấy may mắn vì mình không bị hại chứ, bằng không kết hôn rồi, anh ta tính toán cuộc sống của cô càng nhiều hơn. Cô nói có đúng không?”

Ngược lại Hoàng Diệu Thường chưa từng nghĩ đến những chuyện này, người trong nhà cô ta chỉ biết mắng Tiểu Trần không phải người, chứ không nói giống như Từ Toa.

Từ Toa lại bảo: “Hơn nữa còn một điểm, tính toán cô chỉ là một mặt, nếu như anh ta mượn cô để tính toán người nhà cô thì sao? Dù sao điều kiện nhà cô cũng rất tốt, nếu anh ta thật sự hại người nhà cô, sau này cô phải đoạn tuyệt với người nhà cô sao?”

Hoàng Diệu Thường giật mình một cái. Đúng, hai anh trai của cô ta đều đầu cơ trục lợi, nếu Tiểu Trần ở trong gây rối thì sao?

Lần này, cô ta đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Cô nói đúng.”

Cô ta cảm thấy cả người mình sắp đổ đầy mồ hôi lạnh.

Không thể không nói, lời Từ Toa nói chính là sự thật, nếu để Hồ Hạnh Hoa nghe được lời này, chắc tám phần cũng sẽ từ bỏ hiềm khích trước đây để khen một câu Từ Toa nhìn thấu chân tướng sự việc.

Từ Toa biết trước sao?

Cũng không phải, ai đọc tiểu thuyết nhớ được kết cục của người qua đường A chỉ xuất hiện có vài lần? Cho nên Từ Toa không biết, cô nói lời này cũng chỉ đơn thuần là phân tích từ phía bản thân mình. Dù sao con người Tiểu Trần này thoạt nhìn chính là một người khôn khéo.

Hoàng Diệu Thường: “Cảm ơn cô Từ Toa, tôi biết cô chính là bạn tốt nhất của tôi.”

Từ Toa: “... Cô nghĩ nhiều rồi.”

Hoàng Diệu Thường: “Dù sao tôi cũng đơn phương tuyên bố rồi.”

Khóe miệng Từ Toa hơi co rút, vẻ mặt cạn lời.

Thật ngại quá, tôi rất đạo đức giả, không cần đâu.

Hoàng Diệu Thường cũng không quan tâm biểu cảm nhỏ này của Từ Toa, bây giờ cô ta đã nhìn ra rồi, con người Từ Toa này chính là một người mặt lạnh tâm nóng. Bạn xem ngoài miệng cô nói thế này thế kia không ngừng, nhưng trên thực tế, cô vẫn rất nghĩ cho người khác. Bạn xem, còn giải thích cho cô ta nữa.

Đồ miệng cứng lòng mềm. Cô ta hiểu mà.

“Đi đi đi, ôi, người đều ở đó cả rồi!”

Tuy rằng tâm trạng không tốt cho lắm, nhưng thật sự cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ hóng chuyện của Hoàng Diệu Thường một chút, cô ta kéo Từ Toa, trốn sau thân cây.

Từ Toa: “... Thế này cũng không chắn được cái gì, còn không bằng nhìn một cách đường hoàng.”

Bình Luận (0)
Comment