Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu (Dịch Full)

Chương 46 - Chương 46. Niềm Vui Của Người Có Tiền 2

Chương 46. Niềm vui của người có tiền 2 Chương 46. Niềm vui của người có tiền 2

Chương 46: Niềm vui của người có tiền 2

Mắt Từ Toa chợt sáng lên, vui mừng nói: “Vậy hai loại bánh quy này lấy giống nhau đều lấy hai cân, bánh kem… bánh kem cũng lấy hai cân là được.”

Từ Sơn vừa mang theo thịt bước vào cửa, đã nghe thấy mấy lời hào sảng của cháu gái anh ta, anh ta lập tức trượt chân, rầm một tiếng, ngã một cái mông dập xuống đất. Từ Toa vừa quay đầu nhìn, đã thấy cậu của cô, người này một tay xách thịt, tay còn lại xách móng lợn và xương lợn, nhìn cứ như diễn hài vậy.

Từ Toa ngạc nhiên: “Cậu à, cậu đang làm cái gì vậy? Nền đất cũng đâu có trơn.”

Từ Sơn: “…” Là vấn đề nền đất hay sao?

Từ Toa cũng chỉ nói một câu như thế liền quay đầu lại: “Cô cân đi.”

Nhân viên bán hàng thầm cảm thán trong lòng: quả nhiên là không nhìn nhầm.

Từ Toa cầm lấy bánh kem, bỏ vào trong gùi của mình, thì nghe thấy nhân viên bán hàng nói: “Tổng cộng là bốn tệ chín.”

Từ Toa móc trong túi ra năm tệ, đổi lại một tem phiếu một hào, trong lòng âm thầm cảm thán, mọi người ai cũng nói thời đại những năm sáu mươi bảy mươi, thái độ của nhân viên bán hàng vô cùng kém, mũi vểnh lên trời, thật ra cũng không hẳn thế.

Từ Toa cũng không chút khách khí mua thêm muối với đường. Một túi muối năm hào, một cân đường đỏ cũng là năm hào, Từ Toa mỗi thứ lấy năm túi. Đường trắng thì đắt hơn một chút, bảy hào một túi, Từ Toa cũng mua thêm ba túi. Từ Sơn nãy giờ vẫn luôn đi theo sau cháu gái, thầm cảm thấy run rẩy trong lòng, anh ta cho rằng, nếu như mẹ anh ta mà biết Hổ Nữu Nhi tiêu tiền như thế, chắc chắn sẽ không trách Hổ Nữu Nhi, nhưng mà cũng sẽ không tha cho anh ta.

Từ Sơn dè dặt một chút, cẩn thận khuyên nhủ cháu gái: “Hổ Nữu Nhi à, chúng ta mua vậy cũng đủ rồi, không cần phải mua nhiều như vậy đâu.”

Tuy rằng mua nhiều đồ ngon như vậy cũng rất tốt, nhưng mà ở trong lòng anh ta vẫn cảm thấy rất hoảng hốt.

Từ Toa nhìn anh ta đáp: “Đằng nào cũng tới rồi.”

Cô lại chuyển hướng đi tới một quầy hàng khác, hiếu kì hỏi: “Đây là thứ gì vậy?”

Người bán hàng đáp: “Đây là bánh mật vị đậu đỏ, nhìn như vậy chứ chưa ăn ngay được đâu, về nhà phải nấu thêm một chút mới có thể ăn được. Tốt nhất là rắc lên thêm chút đường trắng.”

Từ Toa quả thật chưa từng ăn qua loại bánh mật này, cô chỉ mới ăn qua bánh gạo chiên của Hàn Quốc, mấy loại bánh mật vị đậu đỏ cổ xưa thế này, thật là hiếm khi gặp, Từ Toa lại chẳng chút khách khí mà nói: “Vậy lấy ba cân đi.”

Người bán hàng vui vẻ đáp: “Có ngay đây.”

Từ Sơn trưng ra vẻ mặt cười khổ, đứng nép cả sau mông Từ Toa, lẩm bẩm nói: “Cháu gái yêu quý à, chúng ta mua vậy cũng được rồi đấy. Cậu thấy…”

Từ Toa thấy dáng vẻ ồn ào này của anh ta, thật sự cảm thấy rất phiền.

Quả nhiên một khi đàn ông lảm nhảm, càng khiến người ta cảm thấy chán ghét hơn.

Từ Toa đột nhiên nghĩ đến bản thân vẫn còn phiếu mua thực phẩm còn chưa dùng đến, cô lập tức móc ra, lại rút ra thêm mười tệ nữa, đưa cho cậu nói: “Cậu đi mua thêm ít gạo, có gạo thì mua gạo, không có gạo thì mua chút bột mì.”

Từ Sơn: “???”

Từ Toa hơi nhau đuôi chân mày, ra vẻ hung dữ nói: “Cậu mau đi đi.”

Từ Sơn: “Ừ.”

Từ Toa lại quay sang quầy khác, mua thêm một cân đường cục với một cân đường phèn.

Vốn dĩ trong cái gùi nhỏ của cô đã có không ít đồ rồi, bây giờ lại thêm không ít nữa, đã nhiều lại càng nhiều hơn, Từ Toa bỏ cái gùi sang bên hông, ngồi tại bậc thềm phía trước cửa hợp tác xã. Cũng vào lúc này thì trông thấy hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa lén lén lút lút rẽ vào một ngõ nhỏ.

Trời ạ!

Không cần đoán cũng biết được, kia chính là chợ đen.

Từ Toa thò đầu ra xem, nhưng chẳng đi theo, tuy chợ đen là một chỗ tốt, nhưng cô cũng chẳng đến mức cần dùng tới.

Nếu như không phải tình huống bất đắc dĩ, cô cũng chẳng cần phải mạo hiểm như vậy làm gì, không đáng, thật sự không đáng.

Chỉ cần là những sách viết về thời đại này đều sẽ miêu tả qua một chút về chợ đen, chẳng qua nếu như đã không cho phép, Từ Toa hiểu được, mức độ mạo hiểm trong này là rất lớn, nếu như cô không có bật hack như này, đoán chừng cô cũng không kìm được mà đi thử, nhưng bây giờ cô có cả tòa thành thị, nên không suy tính nữa.

Cô đổi một tư thế khác, ngồi đợi cậu của cô quay lại.

Đúng vào lúc này, cô nhìn thấy mẹ của Hồ Hạnh Hoa từ trong hẻm đi ra, ngó trái ngó phải, giống như đang……. Canh chừng?

Từ Toa chống cằm nhớ lại nội dung cốt truyện, ở kiếp trước, Hồ Hạnh Hoa đã từng học qua làm bánh, cho nên sau khi sống lại, cô ta chính là dựa vào tay nghề này mà kiếm được món tiền đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment