Chương 461: Đừng dọa sợ ông ấy
Nhưng lời này cũng dẫn đến sự đồng cảm của mọi người: “Nói cũng đúng, từ mùa hè thằng hai nhà họ Bạch đi tù đó, đám người nhà họ Bạch sống cũng không quá tốt, nghe nói nhà bọn họ ngày càng đi xuống, cả ngày ở trong nhà gà bay chó sủa.
Trải qua gần một năm, cuối cùng thằng hai nhà họ Bạch cũng bị tuyên phán, cũng xem như là khiến lòng người hả hê.
Từ Toa nghe một đống chuyện linh tinh, khi ra cửa vẫn còn mơ hồ. Theo lý mà nói, trước đây mọi người thực sự cũng không nói những chuyện này trước mặt Từ Toa, nhưng ai kêu Từ Toa đã đính hôn rồi. Hình như đính hôn rồi chính là người lớn, có thể biết những chuyện bẩn thỉu này.
Từ Sơn: “Cháu sao thế?”
Từ Toa cảm thán: “Bị kích thích đấy.”
Cô nhìn về phía Từ Sơn, hỏi: “Cậu cầm gì đó?”
Từ Sơn cười ha ha: “Giang Phong làm chút bánh ngọt cho cháu đó.”
Anh ta cười lấy lòng: “Cậu vừa vặn đi dạo qua đó, nên lấy về cho cháu luôn, cậu tốt chứ?”
Từ Toa biết đây là cậu cô thèm ăn, mới nói: “Đi, đi gọi Nữu Tể, ba người chúng ta ăn trước.”
Từ Sơn nở nụ cười: “Vẫn là cháu trượng nghĩa.”
Từ Sơn cảm thán một cách chân thành: “Cháu nói xem, sao Giang Phong lại có năng lực thế chứ! Cậu chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào giỏi giang như cậu ấy, so với cậu ấy, tay của cậu ấy mới là tay, còn tay cả những người khác như chúng ta đều là móng gà cả.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, bảo: “Cậu vì ăn được chút đồ, mà thật sự hạ thấp mình không giới hạn!”
Từ Sơn: “Chỗ nào, đây là thật lòng.”
Từ Toa: “Ha ha!”
Bây giờ Nữu Tể nói chuyện rất lưu loát, ba người sáp lại một chỗ, Nữu Tể chống cằm, vui vẻ nói: “Ăn bánh.”
Từ Sơn: “Đúng rồi, ăn bánh.”
Anh ta chọc vào trán con gái, nói: “Con nói xem, sao một đứa trẻ như con lại chui ra đúng lúc thế chứ! Bây giờ có cái này ăn, lại có cái kia ăn, trước đây khi ba còn nhỏ, cũng chẳng có gì cả.”
Nữu Tể nghiêng đầu, đáp: “Khi đó, còn chưa có chị họ mà.”
Bộ dáng nhỏ nhắn, nhưng ngược lại có thể phân biệt.
Sau khi Nữu Tể bắt đầu nói chuyện, mỗi ngày một lưu loát hơn, cũng tính là nói chuyện rõ ràng trong đám bạn cùng tuổi.
Từ Toa liếc nhìn bọn họ: “Hai người có ăn không đây?”
Hai cha con đồng thanh đáp: “Ăn.”
Bánh nhò mà Giang Phong làm là bánh nếp cuộn, trong những tầng gạo kẹp những lớp khoai mịn, ba người mỗi người cầm một cái, vẻ mặt giống nhau, Từ Toa cắn một miếng, ưm một tiếng đầy hài lòng, vui vẻ bảo: “Cháu yêu Giang Phong!”
Từ Sơn: Đỏ mặt!
Anh ta nói từ tận đáy lòng: “Cháu gái! Cháu cũng không cần thẳng thắn như vậy đâu. Cái này để người ta nghe được sẽ rất xấu hổ đó.”
Từ Toa chớp lông mi thật dài: “Tại sao lại xấu hổ? Cháu có nói gì không được đâu! Còn nữa, cháu nhiệt tình yêu đồ ăn ngon, hiển nhiên cũng sẽ biết ơn người làm ra đồ ăn ngon rồi.”
Từ Sơn hiểu ra: “Giang Phong không quan trọng, ăn mới quan trọng.”
Từ Toa đảo trắng mắt: “Nào có, Giang Phong quan trọng nhất.”
Từ Sơn: “Con gái theo chồng, không biết sau này Nữu Tể nhà cậu sẽ tìm một người thế nào.”
Bàn tay nhỏ của Nữu Tể đã tấn công miếng thứ hai, lúc này cô bé không vội ăn, mà còn nghĩ gì đó!
Thật ngốc!
Từ Toa: “Để lại mấy miếng cho bà ngoại và mợ.”
Vì Cổ Đại Mai giặt quần áo cho cô hết xuân hạ thu đông, dọn dẹp nhà cửa, làm giày da, nên Từ Toa cũng sẽ không loại trừ cô ta ra.
Từ Sơn: “Được.”
Anh ta hơi do dự, hỏi: “Năm nay anh rể về đón năm mới không?”
Từ Toa bật cười, lắc đầu đáp: “Sao có thể trở về được chứ? Ông ấy bận như vậy cơ mà.”
Tuy rằng công việc của Từ Hồng Vĩ đã có chút thay đổi, nhưng thăng chức rồi, ngược lại càng bận hơn lúc trước, năm nay vẫn không có khả năng trở về đón năm mới. Không thể không nói, lúc này quân nhân rất khổ cực.
Từ Toa nói: “Lát nữa cháu chuẩn bị túi quà mừng năm mới cho ba cháu mới được.”
Từ Sơn: “Má nó, cháu đừng dọa sợ ông ấy nhé.” Cứ cảm thấy Từ Toa rất có thể gây sức ép.
Từ Toa: “Hừ!”
Từ Sơn nhắc nhở cô: “Còn có những người khác cũng cần chuẩn bị đấy.”
Từ Toa: “Cháu biết rồi.”
Một năm này, Từ Toa cũng được tính là người thường nhận hàng nhất ở trong thôn, ai kêu chiến hữu của ba mẹ cô lại nhiều chứ. Thực ra năm ngoái có rất nhiều bao hàng, nhưng năm nay chỉ có hơn chứ không có kém, Từ Toa cũng thật sự không hiểu nổi.
Năm ngoái cô đều gửi quà đáp lễ, hơn nữa cũng hồi thăm nói rõ tình hình của mình, những người này đã biết điều kiện của cô tốt, theo lý mà nói không nên gửi đồ tới nữa, nhưng mọi người không chỉ không bớt đi, mà còn nhiều thêm.