Chương 475: Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh
“Thời gian qua Toa Toa sống tốt lắm, tính tình đứa nhỏ này có hơi hấp tấp, nhưng vừa vặn có thể bổ sung với Giang Phong. Hơn nữa anh thấy hài lòng nhất với Giang Phong ở chỗ nó với Từ Toa rất hợp nhau. Rõ ràng tính cách không giống nhau nhưng lại hợp nhau. Như vậy cũng rất tốt, rất giống chúng ta, đúng không... Em nói xem, chỉ mới chớp mắt, em đã đi được ba năm rồi. Anh nhớ em lắm! Nhưng anh không thể đi tìm em được rồi, anh còn phải chăm sóc Toa Toa, bây giờ anh là đoàn trưởng. Ừ, anh lại được thăng chức rồi, lần trước anh nói với em anh là dự bị đúng không? Hết một năm anh được điều chỉnh. Có được xem là tin tốt không? Anh sẽ tiếp tục cố gắng. Anh giỏi thêm một chút thì càng có thể bảo vệ Toa Toa...”
Ông cũng ngồi một bên đốt thỏi vàng với Giang Phong, nhưng vẫn lẩm bẩm như cũ, không chút quan tâm ba thế hệ bên kia đang khóc thê thảm.
“Em đi ba năm, Từ Toa cũng đã mười chín, lần này ngoại trừ giỗ ba năm của em còn muốn nói cho em biết một tiếng, Toa Toa muốn kết hôn. Chính là kết hôn với thằng nhóc trước mặt này...” Từ Hồng Vĩ vỗ Giang Phong một cái, thiếu chút nữa vỗ nội tạng Giang Phong bay ra luôn, nói tiếp: “Hai đứa nó định đến mùa thu hoạch. Anh cảm thấy lúc đó rất phù hợp, em ở trên trời có linh thiêng, phải phù hộ cho Toa Toa hôn nhân hạnh phúc đấy...! Cũng phải phù hộ cho mẹ của chúng ta khỏe mạnh, nhà họ Từ ngày càng phát triển và hòa thuận.”
Từ Hồng Vĩ vẫn lẩm bẩm: “Anh biết, anh để tang em ba năm nay, khẳng định có người nói chuyện anh muốn tái hôn, lần này coi như anh cam đoan trước mặt mẹ và con gái chúng ta. Anh không có ý định tái hôn, cũng không có ý định có con nữa. Chỉ một đứa con gái ngoan là Toa Toa thôi.”
Lúc này ba người bà Từ đều nhìn về phía Từ Hồng Vĩ. Từ Hồng Vĩ mỉm cười: “Ba không có ý định tái hôn.”
Từ Toa ấp úng muốn nói gì đó nhưng lại không nói gì.
Từ Hồng Vĩ: “Anh ở một mình quen rồi, không muốn có thêm một người ở bên cạnh ảnh hưởng đến anh. Hơn nữa, cho dù có con nhưng không phải con của chúng ta thì có ý nghĩa gì chứ!”
“Ba...”
Từ Hồng Vĩ không quan tâm cô muốn nói gì, chỉ cắt đứt lời Từ Toa nghiêm túc nói: “Sau này hai đứa ở nhà, đến ngày giỗ của mẹ con đốt cho bà ấy nhiều vàng một chút. Bà ấy ở bên kia có nhiều tiền thì cuộc sống có thể tốt hơn. “
Từ Toa nhanh chóng nghiêm túc gật đầu: “Con biết rồi.”
Bà ngoại cô cũng thường xuyên nói như vậy, cho nên cho tới bây giờ, Từ Toa lén lút làm như vậy rất nhiều.
“Ừ, mẹ của con không có cuộc sống hạnh phúc, khi còn bé phải chạy nạn, lớn lên lại phải lo cho cuộc sống của gia đình, sau đó thì mất. Ở đây bà ấy không hạnh phúc, để cho bà ấy được hạnh phúc ở thế giới bên kia.”
Từ Toa dạ một tiếng, nói: “Con biết rồi.”
Cô xúm lại cũng bắt đầu đốt giấy tiền vàng bạc.
“Mẹ, con muốn kết hôn, tuy mẹ không có ở đây, nhưng con sẽ coi như từng giây từng phút mẹ đều ở bên con, con biết mẹ biết hết mọi chuyện. Lúc con kết hôn, mẹ nhất định phải đến đấy. Cho dù không ai nhìn thấy mẹ, nhưng con biết mẹ ở đó.”
Nếu là người bình thường nghe được mấy lời này sẽ cảm thấy sợ, nhưng tất cả mọi người là người một nhà, giống động viên tinh thần với nhau nhiều hơn.
Bà Từ: “Cháu kết hôn, cho dù mẹ cháu trên trời cũng sẽ thấy được.”
Từ Toa nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Giang Phong: “Dì ơi, cháu sẽ đối xử tốt với Từ Toa. Cháu biết cái gì dì cũng biết hết, cũng biết duyên phận giữa cháu với Từ Toa, cho nên cháu sẽ chăm sóc Từ Toa thật tốt.”
Ngọn lửa lớn dần, thỏi vàng thỏi bạc đốt nhanh hơn nhiều.
Tuy bọn họ tới sớm, nhưng chờ bọn họ đốt xong tất cả giấy tiền vàng bạc cũng khoảng mười giờ.
Lúc này, ngoại trừ mắt của Từ Hồng Vĩ và Giang Phong hơi đỏ ra, những người còn lại mắt đều sưng lên như hạt óc chó. Từ Toa và Từ Sơn, mỗi người một bên dìu bà Từ, lúc đầu bà Từ là một bà cụ tràn đầy năng lượng, nhưng khóc một hồi thì giống như đã già thêm mấy tuổi.
Trên đời này, chuyện khó khăn nhất chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đúng không?
Từ Toa: “Bà ngoại. Bà cẩn thận một chút.”
Bà Từ ừ một tiếng, đoàn người đi tới cửa thì nhìn thấy ông cụ gác cổng đi ra, ông cụ chào một cái, lập tức nói: “Đoàn trưởng Từ, cháu đến thăm vợ cháu à...”
Từ Hồng Vĩ: “Dạ, hôm nay là giỗ ba năm của cô ấy.”
Ông cụ thở dài một hơi, nói: “Lâu vậy rồi à...”
Ông cụ nhìn bà Từ, an ủi: “Cô cũng đừng đau buồn quá.”
Bà Từ cười khổ một tiếng, gật đầu: “Vâng.”
Ý tốt của người ngoài, bà cụ hiểu.