Chương 478: Về nhà
Từ Toa tươi cười ngọt ngào có hơi đắc ý, có ai mà không thích được khen chứ, Từ Toa cũng không ngoại lệ đâu! Cô kiêu ngạo muốn vểnh đuôi lên rồi. Ô tô chạy đến cổng đăng ký, binh sĩ gác cổng kinh ngạc nhìn bọn họ, nửa ngày cũng chưa có phản ứng.
Từ Hồng Vĩ hạ cửa kính xe xuống chào hỏi thì người đó mới giật mình ngạc nhiên nói: “Đoàn trưởng Từ, là ông à.”
Nhìn qua nữ tài xế thì lại càng hiếu kỳ hơn. Có điều đang trong giờ làm việc nên cũng không nói gì thêm: “Mời ông đăng ký.”
Từ Hồng Vĩ đăng ký cho mọi người, sau đó lái về nhà của đơn vị, có lẽ là ở đây có rất ít nữ tài xế cho nên khi Từ Toa lái xe qua, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người.
Từ Hồng Vĩ cưng chiều con như vậy mọi người thấy có hơi không ổn, nhưng bây giờ Từ Toa có bằng lái xe nên cũng không lo lắng quá.
Từ Toa dừng xe dưới nhà mình, cô nói: “Bà ngoại, nhà của cháu ở tầng năm, đi cầu thang có thể mệt đấy.”
Vừa nói xong Từ Toa cũng ngây ra một lúc, theo lý thuyết thì cô thật sự chưa từng đến đây, nhưng lại có thể nói toạc ra là mình ở lầu mấy, Từ Toa gãi đầu.
“Ông Từ, đúng là ông, tôi nghe nói có một đồng chí nữ lái xe qua đây, còn đang nghĩ là ai vậy chứ. Ồn ào cả buổi thì ra là ông...Ôi, Từ Toa! Cháu còn nhớ bác không? Bác là bác Lan này.”
Từ Toa chưa trả lời ông ta đã oán trách: “Ông Từ, sao ông lại để cho Từ Toa lái xe vậy?”
Từ Hồng Vĩ mỉm cười hơi khoe khoang: “Từ Toa có bằng lái xe, với lại nói thấy tôi lái xe đường dài mệt quá nên nó lái giúp tôi một chút.”
Từ Toa, ôi trời, ba của cô thật sự đang bôi phấn lên mặt cô đây mà!
Rõ ràng là cô tò mò nên mới muốn lái xe thôi.
Ông Lan nghe Từ Toa có bằng lái xong thì càng ngạc nhiên hơn, nói: “Được đấy, con gái ông rất giỏi.”
Từ Hồng Vĩ: “À đúng rồi, để tôi giới thiệu với ông.”
Ông chủ động giới thiệu hai bên, bà Từ hơi tiều tụy, nhưng cũng đúng, nhìn thấy con gái tinh thần đã sa sút cộng thêm đi đường xóc nảy thì sao mà thoải mái được? Có điều bà vẫn rất khách khí.
Tuy bà không đọc sách, ở lớp học xóa nạn mù chữ cũng chỉ học được mấy ngày, nhưng bà là người rất hiểu lý lẽ. Giống như một bà lão hay đọc sách vậy.
“Bác gái đi đường có mệt không? Bác mau lên lầu nghỉ ngơi đi.” Ông Lan đánh giá bà Từ, lại nhìn về phía những người khác, ánh mắt lại nhìn qua người được nghe nói là vị hôn phu của Từ Toa, trong lòng cảm khái tên nhóc này ăn mặc đúng là rất gọn gàng, sạch sẽ.
Nó và Từ Toa có chút xứng đôi.
Nhưng Từ Toa đi ba năm, lần này trở về nhìn hơi khác.
Nói khác ở đâu thì ông Lan cũng không nói được, ông ta còn có việc khác, không thể đứng đây nói chuyện nữa, ông ta đi ngay.
Từ Hồng Vĩ dẫn mọi người lên lầu, nói: “Thật ra nhà của chúng ta được điều chỉnh lại, nhưng ba chỉ ở một mình nên sẽ không cần phòng to đâu.”
Từ Toa nói nhỏ: “Ngốc.”
Cô lại nói nhỏ hơn: “Ba muốn làm Khổng Dung nhường lê nhưng chưa chắc người ta đã biết ơn ba đâu.”
Từ Hồng Vĩ liếc nhìn Từ Toa, Từ Toa nói nhỏ, bây giờ đã không nói nữa.
Bọn họ thở hổn hển leo đến tầng năm, vừa mở cửa, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, phòng này cũng không lớn lắm, khoảng tám mươi mét vuông. Sau cửa chính là phòng khách, trên vách tường của phòng khách có treo một bức ảnh của chủ tịch, Từ Toa yên lặng đi về phía trước thì nhìn thấy trên bàn có đặt vài khung ảnh.
Có ảnh ba mẹ ông, còn có ảnh cả nhà bọn họ ba người chụp chung với nhau, hàng nối hàng có lẽ khoảng mười tấm. Trừ hai tấm ảnh chụp chung của ba mẹ ông ấy ra, còn lại hầu như đầu là ảnh chụp của cả nhà ba người họ, trải qua từng giai đoạn. Có lẽ, đây là tất cả ảnh chụp của nhà họ, trong đó có một tấm ảnh cô vẫn còn là một đứa bé, phồng má dựa vào ngực của mẹ, lộ ra nụ cười “không có răng” với máy ảnh.
“Hồi bé em đáng yêu thật.” Không biết Giang Phong đã đến trước mặt Từ Toa từ lúc nào.
Bởi vì động tác của Từ Toa, tất cả mọi người đều lại đứng xem ảnh chụp, bà Từ nhìn con gái của mình trong ảnh lại nhịn không được muốn khóc. Từ Toa chỉ vào một tấm ảnh trong đó: “Ba, cho con tấm ảnh này được không?”
Lúc bọn họ chụp tấm ảnh này Từ Toa đã mười bốn mười lăm tuổi, buộc một chùm tóc đua ngựa vểnh lên trên, tinh thần phấn chấn, vui vẻ, người đàn ông đẹp trai đứng cạnh cô là ba của cô, cô gái để tóc ngắn mạnh mẽ là mẹ của cô, Từ Tú.