Chương 483: Ăn vạ 4
Tiếng gào của anh ta, không chỉ tầng lầu này, cả tầng lầu xung quanh cũng nghe được tiếng kêu la đó.
“Mẹ ơi! Thằng ranh con này, mày chỉ là thằng nhóc thôi mà sao ác ôn thế…”
Lúc này Từ Toa lập tức thốt lên: “Bà ơi!”
Từ Toa còn chưa kịp chạy đến bên bà Từ, đã nhìn thấy tay bà khẽ động đậy, ra dấu “ok” cho cô biết. Đây là kỹ năng ra hiệu học theo Từ Toa.
Từ Toa: “…”
Chẳng qua nếu bà ngoại và cậu cô đã diễn đạt như thế, cô cũng không chịu thua kém: “Thằng ôn con này, tại sao đến cả người già mà mày cũng ra tay như vậy cơ chứ?”
Lúc này đã là giờ cơm tối, nhà nào nhà nấy đều có người ở nhà, chưa được bao lâu thì cả tầng lầu đã đầy ắp người vây quanh. Từ Hồng Vĩ nói: “Mọi người giãn ra, mọi người mau tản ra giúp, để tôi đưa bà cụ đến bệnh viện.”
Từ Sơn khóc rưng rức: “Mẹ ơi! Sao mà khổ thế hả mẹ ơi! Đang yên đang lành tự dưng gặp phải tai họa thế này!”
“Có chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Bà cụ bị sao thế?”
Có người đến sau, cũng hớt hải dò la xem chuyện gì xảy ra.
Nhưng những ai có mặt ở tầng này sao mà không thấy được cơ chứ?
Họ đều tận mắt chứng kiến mọi chuyện.
“Chẳng phải hôm nay mẹ vợ và em vợ, còn cả con gái nhà đoàn trưởng đến đây chơi à? Cho nên ông ấy đi đổi chút thịt về nấu, thằng nhóc nhà họ Chu kia muốn ăn thịt, bà cụ đi ra bảo thằng bé nhầm nhà rồi, nó lập tức hùng hổ ra tay. Bà cụ lớn tuổi đâu chịu được đứa nhỏ khỏe như thế đâm vào? Lúc này đang hôn mê.”
“À!”
Có mấy người lớn tuổi, lặng lẽ lùi bước về sau, sợ thằng nhóc con khùng điên kia lại làm loạn, mà mình thì đã lớn tuổi rồi, chịu sao nổi.
“Thằng nhóc con đó gây ra hả?”
“Còn không phải sao?”
“Vậy Khương Hồng đâu?”
“Chắc là làm thinh ở nhà rồi chứ sao nữa. Dám ló mặt ra đây sao? Ló mặt ra đây để mà phải đưa người ta lên viện à?”
“Nhà này không còn cần mặt mũi gì nữa rồi hả?”
“Các người căn cứ vào đâu mà mắng nhiếc tôi, không chết người được đâu!” Thằng con ông Chu trợn trừng mắt, không có vẻ gì là sợ hãi: “Để xem ba mẹ tôi xử lý mấy người như thế nào!”
“Mọi người xem xem thằng nhóc con này. Rõ ràng là nó cố ý như vậy rồi. Không biết có phải là được người nhà nó chỉ dạy như vậy rồi mới mò đến hay không! Chẳng qua chạy trời không khỏi nắng!” Từ Sơn lớn tiếng: “Người lớn nhà mày có trốn chạy đằng trời. Chuyện này, cho dù anh rể tao cho qua, tao cũng kiên quyết không bỏ qua. Ức hiếp đến tận cửa nhà người ta rồi, đủ để thấy được lúc chị tôi còn sống đã phải chịu biết bao ấm ức. Chuyện của mẹ tôi hôm nay, chúng tôi sẽ đi tìm lãnh đạo. Nếu như bên quân đội thiên vị, chúng tôi sẽ kiện lên bên trên, cho dù có phải kiện lên thủ đô cũng phải làm tới bến, tôi không tin không ai làm chủ cho dân chúng? Sao nào, người nhà cán bộ thì có thể tùy ý cướp đồ của người ta à, không cho là đánh người? Như vậy hôm nay nhìn thấy nhà chúng tôi ăn thịt nên muốn cướp, vậy ngày mai thấy chúng tôi tích góp tiền cũng muốn cướp luôn hả? Chỗ mấy người có vũ khí, thằng nhóc này cầm vũ khí đi ăn cướp hả? Từ nhỏ đã hư hỏng, tóm lại, chúng tôi không để yên đâu.”
Từ Hồng Vĩ lên tiếng: “Được rồi, Từ Sơn à trước hết mau đưa mẹ đi viện cái đã.”
Ông mở cửa, một hàng người kéo nhau xuống lầu.
Lúc này, một người đàn ông mập lùn vội vã chạy đến: “Anh Từ, có chuyện gì vậy?”
Từ Hồng Vĩ đáp: “Mẹ tôi bị thằng con nhà ông Chu làm bị thương, giờ phải mau mau đưa đến viện cái đã.”
Người đàn ông đó là ủy viên chính trị, cũng làm cùng ban với Từ Hồng Vĩ, mặc dù không cùng một tòa, nhưng vừa nghe thấy động tĩnh đã vội vã chạy đến, không nghĩ đến chuyện này lại nghiêm trọng như thế.
“Vậy thì mau lên.”
Giang Phong chủ động mở lời: “Để cháu đỡ bà.”
Anh cõng bà cụ trên lưng, nói: “Không sao đâu, bà sẽ không sao đâu.”
Một hàng người, ùn ùn kéo nhau đi viện, Giang Phong ngồi trên xe, miệng lẩm bẩm: “Cái kiểu bệnh đau đầu choáng váng này, rất khó để kiểm tra xem là nguyên cớ vì sao phát bệnh, hơn nữa bà già rồi, cơ thể cũng yếu, nói không chừng chỗ nào đó trên người có vấn đề, vừa nãy ngã, còn ngã sõng soài như vậy…”
Bà Từ nằm gối đầu lên đùi Từ Sơn, nghe những lời Giang Phong nói, ghi nhớ từng câu từng chữ.
“Bình thường khi chấn động não rất dễ bị nôn mửa, rất cần nhập viện, sợ rằng dăm bữa nửa tháng đều phải ở viện mất…”
Bà Từ: “…”
Chính ủy mập mạp kia càng nghe càng kinh hồn bạt vía, thất thần: “Lái xe nhanh lên, hi vọng đừng xảy ra chuyện lớn gì.”
Giang Phong ngẩng đầu nhìn chính ủy, nói: “Cũng không thể nói trước được điều gì, bà ngoại bị đập đầu, loại chuyện này không thể biết được…”